Vân Yến đứng trên mái nhà hóng hớt, tóc tùy ý bay về phía sau, trông vô cùng tinh nghịch.
"Chơi vui?" Giọng lạnh lùng của nam nhân vang lên đằng sau cô.
"Vui chứ." Vân Yến bình tĩnh quay lại, nhận ra là Mặc Hiên liền mỉm cười một cái.
Thì ra ngốc tử thật sự không phải là ngốc tử mà là một kẻ đa nhân cách.
"Ngươi chính là cây ngô đồng ở cung Vạn Thọ." Mặc Hiên nhàn nhạt khẳng định.
"Rồi sao? Ngươi định phong ấn ta? Hay là lấy đi yêu đan của ta?" Cô híp híp mắt.
"Không được." Anh ta thay đổi thái độ, giọng nói đầy ương bướng.
"Yên lại." Lại lạnh lùng.
"Không được làm hại Nữ Thần." Lại trẻ con.
"Ta cũng không định làm hại nàng ta, mất sức."
"Ngươi nói dối, ngươi đang cầm lá bùa ở sau lưng.
Nữ Thần mau chạy đi."
" Ha...!"
Vân Yến : "..." Cảnh tượng này quá đặc sắc, bệnh viện nào làm lạc mất bệnh nhân này?
Lá bùa bị ném thẳng vào mặt cô, một cỗ sức mạnh từ lá bùa thoát ra bên ngoài trói chặt ray chân cô khiến cả người cô cứng ngắc.
"Nữ Thần...." Ánh mắt của Mặc Hiên đang lo lắng bỗng dưng lại đổi sang lạnh lùng : "Dám đụng vào sủng vật của hoàng thượng thì chết đi."
Vân Yến híp mắt mỉm cười, tay dễ dàng xé lá bùa ấy ra, sau đó đốt cháy nó : "Ngốc tử, khi nào chắc chắn nắm được cơ thể rồi đi tìm ta." Cô nhảy xuống, biến mất.
"Hừ...!Lại để mất dấu, tại ngươi..."
"Ta nói, không được làm hại Nữ Thần." Mặc Hiên dùng dao nhỏ đâm vào ấn ký hình tròn bên tay trái, lời nói cảnh cáo.
"Bỏ dao ra, ta sẽ làm theo lời ngươi nói."
"Nói phải giữ lời."
Tại cung Vạn Thọ.
Dương Thanh nhìn Tống Hành Diễn cùng thái giám đi xa dần, trên tay hắn là con hồ ly đang thôi thóp như sắp chết.
Nàng như bừng tỉnh ra, thì ra ngô đồng đại nhân bảo có việc cần xử lý chính là xử lý con hồ ly đấy.
Rất đáng, con hồ ly khốn khiếp.
"Mẫu hậu, lúc nãy ta thật sợ a." Tống Quân Sinh mím môi, làm nũng ôm nàng.
"Tiểu Sinh, ngô đồng đại nhân sẽ giúp chúng ta khỏi âm mưu của con hồ ly đấy, đừng lo." Dương Thanh an ủi, bàn tay dịu dàng xoa đầu cậu bé.
"A bồ câu." Tống Quân Sinh thích thú nhìn con bồ câu bay quanh căn phòng.
Vân Yến nhìn hai người dặn dò một số chuyện, sau đó biến mất một tháng, ai cũng không thể tìm ra, cả Dương Thanh và Mặc Hiên.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Một tháng sau.
Thượng triều.
"Bệ hạ, thần có việc cần nói." Dương Nguyên cúi người, hai tay chắp lại.
"Hảo, ngươi nói đi Dương thừa tướng." Tống Hành Diễn giọng nói nhàn nhạt, lạnh lùng như chưa có chuyện gì xảy ra.
Các quan đại thân e ngại nhìn Dương thừa tướng, không phải là ngài ấy thật sự định nói thẳng ra việc đó đấy chứ.
Dương Nguyên cúi đầu nói : "Mấy tháng nay, các phi tần và cả hoàng hậu đều không được hoàng thượng lâm hạnh, thần hi vọng hoàng thượng sẽ thường xuyên lâm hạnh các phi tần để hậu cung có thêm hoàng tử, công chúa."
Tống Hành Diễn lập tức nhíu mày phản bác : "Không phải là trẫm không muốn lâm hạnh bọn họ, mà là bọn họ luôn hãm hại lẫn nhau, khiến người này người kia mất đi long thai, trẫm là chán ghét bọn họ."
Dương thừa tướng thở dài, hoàng thượng vẫn thật ngoan cố đi, chuyện trong hậu cung như thế là bình thường rồi.
Trước khi nhặt con hồ ly ấy về, mọi chuyện đều rất bình thường, có lẽ giống như lời hồng y nữ nhân nói nguyên nhân thật sự là do con hồ ly đó.
"Thần biết, nhưng hoàng thượng à, hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, là chủ hậu cung vậy mà ngài lại lạnh lùng với hoàng hậu nương nương như thế sao? Xin hoàng thượng suy xét kĩ." Dương Nguyên quỳ xuống, dập