Dương Thanh đang chuẩn bị đi ngủ thì bị tiếng hô của thái giám làm cho giật mình, nàng lập tức ngồi dậy, chỉnh trang y phục lại một chút.
"Hoàng thượng giá lâm."
Một bóng hình cao lớn của nam nhân đi vào, mũi cao, mày kiếm, môi mỏng, nếu dung nhan này mà xuất hiện ở hiện đại thì chắc chắn sẽ làm các thiếu nữ u mê đến mệt mỏi.
Ánh mắt sắc bén của Tống Hành Diễn nhìn vào Dương Thanh, khẽ hừ lạnh một tiếng.
Nếu không phải do cha nàng ta ép buộc hắn sủng hạnh nàng thì tiểu hồ ly cũng không giận dỗi như thế.
"Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng." Nàng cúi người, mái tóc đen dài xõa xuống làm nổi bật làn da mềm mịn trắng nõn, phong tình vạn chủng.
Nhưng đáng tiếc Tống Hành Diễn bây giờ chỉ có tiểu hồ ly trong mắt, không để ý đến ai cả.
"Ân, mấy tháng nay hoàng hậu hẳn là cảm thấy cô đơn khi trẫm không sủng hạnh?" Giọng của hắn lành lạnh, nghe không ra cảm xúc.
"Thần thiếp không dám." Dương Thanh quỳ xuống lắc đầu.
"Hừ, đi ngủ." Hắn không thèm đếm xỉa đến nàng, trực tiếp chờ cung nữ cởi áo ra cho mình rồi lên giường ngủ.
Dương Thanh im lặng, hai người nằm trên giường quay lưng về phía nhau, mỗi người một tâm tình khác nhau.
Vân Yến lợi dụng cơ hội này tung tăng đi hành hạ...!à không chơi cùng tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly đang ngủ ngon lành thì bị ai đó bắt đi, cô ta hốt hoảng la nhưng miệng lại không thể lên tiếng được.
"Ngươi cảm thấy thế nào? Tiểu hồ ly?" Cô híp mắt.
"..." Lại là nữ nhân này, tha cho ta đi.
"Hửm." Cô ném cây kiếm vào người sau lưng mình, sau khi buộc chặt tiểu hồ ly vào tay mình thì cô mới xoay người lại.
Mặc Hiên che bụng, cố gắng rút kiếm ra nhưng không thành mà chỉ khiến vết thương thêm rộng ra, anh ta phun ra một búng máu.
"Ngốc tử, có muốn lấy lại cơ thể không?" Vân Yến vui vẻ đề nghị.
"Rất tiếc, ngươi chậm rồi, tên ngốc đó đã bị ta đẩy ra khỏi cơ thể." Mặc Hiên chùi máu còn dính trên miệng, nhìn cô cười lạnh một tiếng.
"Ồ, kiếm lại đây." Cô nhún vai, thế thì giết luôn cho nhanh vậy.
Kiếm vừa rút ra bay vào tay cô, vết thương ở bụng của Mặc Hiên lành lại, anh ta trào phúng nhìn cô.
"Nhiệm vụ phụ tuyến: Tiêu diệt bug thế giới Mặc Hiên." 000 xem kịch nãy giờ mới ngoi lên giao nhiệm vụ.
Vân Yến cong môi, thật đúng lúc cô đang muốn giết người.
"Trả lại sủng vật của hoàng thượng cho ta." Mặc Hiên gằn giọng, trong tay xuất hiện một cây kiếm màu xanh nhạt, khí thế vượt bậc.
"Không thích."
Cô cầm kiếm, tay vứt hồ ly sang một góc, đấu kiếm mà mang theo nó thì chắc chắn con hồ ly là kẻ chết đầu tiên.
Tiểu hồ ly : "..." A thật mệt mỏi mà.
Hai cây kiếm va nhau, cây kiếm của cô rung lên đấy hưng phấn, ngược lại cây kiếm của anh ta có phần kém cạnh hơn hẳn.
"Hiên Viên Kiếm, mi chỉ được như vậy thôi?" Mặc Hiên châm chọc cây kiếm trên tay mình, khiêu khích nó để nó dùng hết toàn lực.
Hiên viên kiếm bị nhân loại chọc giận, dùng hết sức lực để đánh vào cây kiếm của cô, nhưng dù làm cách nào cũng không ăn thua.
Đường kiếm đẹp đẽ của cô đâm thẳng vào tim Mặc Hiên, hiên viên kiếm trở tay không kịp liền ong ong, tiếng kêu đầy tức giận như muốn nói các ngươi chơi xấu.
Mặc Hiên trợn trừng mắt, ngã xuống, Hiên Viên Kiếm mặc dù chủ nhân đã bị thương nặng nhưng vẫn cố chấp chiến đấu với cô.
"Rắc...!Rắc..."
Một lúc sau, Hiên Viên Kiếm gãy làm hai, ánh sáng màu xanh mất đi, cả kiếm cùng người biến mất.
Vân Yến hứng thú cười cười, thì ra người chỉ là một con rối được điều khiển từ xa mà cây kiếm là hàng secondhand nhưng về sức mạnh thì cũng gần bằng một phần mười hiên viên kiếm thật đấy.
Cây kiếm màu tím trên tay cô rung rung: "Chủ nhân, lâu rồi ta mới có đối thủ ổn áp như