Sau khi bước được vài bước, Chỉ Tiên đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó không thích hợp, hắn chầm chậm quay đầu lại thì bị một màn này làm cho kinh ngạc.
"Hơi tê nha." Âm thanh yếu ớt mềm mại vang lên.
Vân Yến không biết ngồi dậy từ lúc nào, bàn tay tái nhợt xoa xoa chỗ ngực đã bị đâm lủng một lỗ.
Nếu như người thường ở đây chứng kiến cảnh tượng này chắc chắn không bị dọa đến ngất xỉu thì cũng sợ đến tè ra quần.
Bàn tay cầm Hồi Di của Chỉ Tiên hơi run lên, hắn vứt Hồi Di vào quả cầu lơ lửng bên cạnh mình, quả cầu hiểu chuyện mau chóng biến mất.
"Ngươi đúng là như một con tiểu cường." Chỉ Tiên cười lạnh, tay vươn kiếm lên làm tư thế nghênh chiến.
"Ngươi xem xem tiểu cường nào sống dai như ta." Vân Yến bĩu môi, cái tên này đâm một lần liền làm thủng cả ngực của người ta.
Cho ngươi cơ hội, thế mà ngươi cũng không biết giết ta như thế nào, vừa vô dụng lại vừa ngu ngốc.
Chỉ Tiên vươn kiếm, sát ý quanh thân ngày một nồng đậm: "Lần này, ta chắc chắn sẽ giết được ngươi."
"Tới đây." Vân Yến ngồi dậy, phủi phủi quần áo, sau đó cầm kiếm tùy ý lắc lắc vài cái để khởi động.
Bây giờ bổn cương thi sẽ nghiêm túc với ngươi.
Sau đó cả hai liền lao vào nhau, như hai con bò điên mà đánh nhau điên cuồng.
Lần này có lẽ là Vân Yến đã thật sự nghiêm túc, dù chỉ là cái quơ kiếm nhẹ nhàng trong không trung của cô cũng khiến Chỉ Tiên hắn bị chèn ép đến mức khuôn mặt trắng bệch.
Đây chính là khoảng cách sức mạnh giữa một kẻ yếu và một kẻ mạnh thật sự chăng?
"Chậc." Chỉ Tiên lui về phía sau, tay trái của hắn bị rạch một đường rõ sâu, máu chảy tí tách xuống mặt đất.
Mũi kiếm bị nhuộm màu máu đỏ tươi của Vân Yến không hề cho Chỉ Tiên có thời gian nghỉ ngơi, cô nhanh chóng tiến đến, nhẹ nhàng xoay lưỡi kiếm hướng thẳng vào trái tim hắn.
Vân Yến tựa như một vũ công mà linh loạt vung kiếm, động tác vừa đẹp lại vừa xấu.
Chính là cái kiểu vừa nhìn đã thấy yêu vừa hận, vừa thích vừa chê.
Mỗi lần Vân Yến đánh người, thì bọn người hóng chuyện lại có cơ hội ngắm nhìn Vân Yến và ngắm nhìn những thế kiếm độc đáo của cô.
Động tác xấu thì sao? Thì bọn họ chỉ có thể câm miệng chê trong lòng.
Động tác đẹp thì sao? Tất nhiên là tiện miệng khen vài tiếng để cô không chém nhầm họ.
Bất quá Vân Yến chưa bao giờ chém nhầm ai cả, là bọn họ lo quá mà thôi.
Hai hình bóng vẫn chú tâm chém giết nhau, tiếng kiếm va chạm vào nhau vang lên chói tai.
Nữ nhân ngạo mạn nhìn nam nhân đã trọng thương nghiêm trọng, thanh kiếm trong tay tùy ý mà vứt sang một bên.
"Có lẽ ngươi nên bỏ cuộc." Vân Yến mỉm cười, người hơi cúi xuống bóp cổ Chỉ Tiên.
"Khụ...Khụ..." Chỉ Tiên khó khăn ho vài cái, cả người dường như đã mềm nhũn ra.
Cô ta quá mạnh.
"Có chết ta cũng không đưa Hồi Di cho ngươi." Chỉ Tiên gượng cười lạnh, ánh mắt sắc bén.
Vân Yến hơi nheo mắt, tay dần buông lỏng: "Nói cho ta lí do."
"Lí do? Hồi Di do một tay ta tạo ra, cần lí do gì nữa sao?"
"Ngươi chắc chắn?" Giọng nói cô mang theo chút ý tứ không rõ.
Chỉ Tiên không trả lời, tay nắm chặt thanh kiếm chờ đến thời điểm thích hợp để phản kích.
"Ta tự hỏi nếu như mà ngươi không bắt tay làm đồng minh cùng Lịch Phi môn để lấy máu Tạ gia làm thí nghiệm, thì Hồi Di của ngươi có tồn tại hay không?" Vân Yến thong dong mở miệng, ngón trỏ chọc thẳng vào vết thương chỗ tay trái của Chỉ Tiên.
Chỉ Tiên vừa nghe đến máu của Tạ gia, cả người liền cứng lại, một tràng ký ức dữ dội tràn vào não hắn.
Đúng vậy, nếu như không có máu của người Tạ gia thì Hồi Di của hắn sẽ không tồn tại.
Cơn đau ngay tay hình như cũng không cảm thấy đau nữa rồi.
Vân Yến nhìn Chỉ Tiên đang gục mặt xuống đất, cô tùy tiện mà quơ tay trong không khí.
"Bắt được ngươi rồi nha." Vân Yến híp mắt cười cười, quả cầu bị nứt một đường dần dần hiện rõ trong tay cô.
Tiểu Cầu vẫn luôn ở bên cạnh chủ nhân nó không rời, mặc kệ có nguy hiểm cỡ nào, mặc kệ Hồi Di có bị cô cướp đi hay không.
Nó không thể để cho chủ nhân chết.
Chủ nhân chính là người tạo ra nó, cũng chính là tín ngưỡng của nod
"Hồi Di đưa cho ngươi, thả chủ nhân ra đi." Tiểu Cầu trầm mặc một hồi liền nói.
"Ngươi nói xem, hắn giết gia