"Không được! Ngươi không thể làm vậy!"
Nguyệt Dực nghe vậy liền la lên một tiếng thật to khiến cho Vân Yến hơi giật mình, nhìn thấy cô tuyệt tình như vậy, hốc mắt của Nguyệt Dực bỗng dưng đỏ lên, vài tiếng sụt sịt bắt đầu phát ra từ mũi.
Vân Yến: "..." Con dơi...!à không.
Con bánh bèo thứ hai xuất hiện rồi à?
"Tra nữ." 000 ngoi lên, lạnh nhạt dán thẳng mác tra nữ lên người Vân Yến.
"Tra nữ? Rốt cuộc là ta đã làm gì có lỗi với hắn?" Vân Yến giật khóe miệng.
Cô rốt cuộc đã làm ra chuyện xấu gì rồi hả?
Rõ ràng là cô vẫn chưa làm gì con dơi này nha!
"Cô đã biết rõ tên hắn, lại đòi nói tên hắn cho những người khác cùng biết, làm như vậy là rất quá đáng luôn đấy." 000 đúng đắn giải thích rõ, âm thanh còn mang theo ý quở trách.
Lông mày của Vân Yến giật mạnh, cô lại hỏi hệ thống, "Tên của hắn có gì quý giá sao? Nói ra cho người khác biết thì sẽ chết à?"
"Tất nhiên rồi, tên của hắn ngoại trừ cô thì không một ai biết cả." 000 bĩu môi, tra nữ quả nhiên là thẳng nữ.
Ồ? Ngoại trừ mình thì không ai biết cả?
Cái hệ thống ngu ngốc.
"Mi dám nói mi không biết tên con dơi đó đi?" Vân Yến hừ lạnh.
000 ngập ngừng một lúc, "Đúng là tôi có biết nha...!Nhưng mà đó không tính! Bởi tôi có biết thì cũng không ảnh hưởng gì lắm đến vị diện này." Nói xong, 000 còn tự cho mình là đúng còn vỗ ngực tự hào.
Vân Yến trợn mắt.
Nếu đã vậy rồi...!
Thì chắc là mình giết nó thì cũng không ai biết...!
Tay Vân Yến lại mở thanh chocolate mà mình ôm bấy lâu nay ra ăn, tiện hỏi 000.
"Thế thì rốt cuộc nó là ai? Có ảnh hưởng gì đến nhiệm vụ của ta không?"
"Dù không chắc chắn lắm, nhưng tôi đang nghi ngờ Nguyệt Dực có thể là Vương, người đứng đầu huyết tộc, cô có thể xem hắn là người ngày trước đã ký kết hòa bình với thợ săn." 000 đáp.
"Trông ngươi cũng biết rất rõ, vậy mà ngay từ đầu không nói cho ta biết." Vân Yến điềm tĩnh nói.
Để ngay từ đầu ta giết hắn thì có phải nhanh hơn không?
"Để cô giết hắn à? Với cả tôi cũng chỉ đoán mà thôi." 000 cực kì tủi thân, ký chủ luôn không tin tưởng bảo bảo nha!
"Ha hả, ta luôn tin tưởng ngươi 000." Cô mỉm cười, dịu dàng nói.
000: "..."
Cô không cần phải nhấn mạnh câu nói như vậy đâu.
Chúng tôi sợ.
Thật sự sợ đó ạ!
Sau đó Vân Yến và hệ thống say mê trò chuyện, không hề để tâm gì đến người đứng trong góc.
Nguyệt Dực ban đầu chỉ là sắp khóc, ai ngờ khi thấy cô không để ý đến cậu, cậu liền tủi thân khóc nức nở.
Thiếu niên nhỏ nhắn đáng thương khóc, khuôn mặt trắng nhỏ chỉ toàn nước mắt, hàng mi dài che đi con ngươi sâu thẫm bên trong, như một tinh linh nhỏ đang lạc đường, không thể nào mỹ lệ hơn nữa.
Ngay cả khi khóc, nước mắt của Nguyệt Dực cũng như giọt sương ban mai của ngày đầu xuân, khiến người ta càng muốn chọc cho cậu khóc.
Khóc một hồi cũng không thấy cô để ý đến mình, Nguyệt Dực mau chóng mất kiên nhẫn đồng thời cũng nổi đóa lên.
Bàn tay nhỏ của Nguyệt Dực nắm chặt lấy phần vạt áo, u ám cắn môi nhìn chằm chằm Vân Yến.
Tại sao con người này lại không chịu dỗ mình?
Không phải mấy tên kia bảo chiêu bán manh này luôn thành công sao?
Không lẽ vẫn chưa đủ để kích thích cô ta?
Được rồi, ta đây sẽ khiến cho cô si mê đến lúc nào cũng muốn ôm ta đó con người!
Ánh mắt của Nguyệt Dực hơi tối lại, khóe môi vậy mà hơi cong lên đầy yêu nghiệt.
Bàn tay cậu lần mò lên chiếc áo của mình, cẩn thận mở hết cúc áo để lộ nửa thân trên yếu ớt trắng ngần như miếng đậu hủ ngon miệng.
Sau khi đã mở xong hết, Nguyệt Dực mới tiếp tục khóc nức nở, nhưng lần này tư thế có chút khác, cậu bây giờ đang ngồi xuống, phần áo sơ mi hoàn toàn bị mở tung ra, lộ rõ ý muốn câu dẫn người khác.
Tiếng khóc ngày một to hơn, lấn át đi cả tiếng ngái ngủ của Kim Bảo khiến cho Vân Yến có chút khó chịu.
Vân Yến đưa mắt nhìn sang phía góc nọ, hai mắt suýt nữa là rơi ra, khuôn mặt không thể nào đen hơn được nữa.
Thiếu niên xinh đẹp vẫn đang khóc, áo sơ mi rơi xuống phần vai làm lộ ra xương quai xanh tinh tế cùng phần eo thon nhỏ, bờ vai cậu hơi run rẩy, ngay cả hai hạt đậu trước ngực cũng yếu ớt mà run run, môi hồng nhạt hơi mếu lại, lông mi ươn ướt hơi rũ xuống, y hệt một tiểu mỹ thụ.
Hình ảnh này làm cho người khác có cảm giác muốn chà đạp Nguyệt Dực một trận, muốn hôn lên