Ban đầu khi thấy Vân Yến đột ngột nâng kiếm, rồi làm tư thế chuẩn bị đánh người khiến cho Nguyệt Dực có chút khó hiểu cùng tức giận.
Con người này nhất định không phải là con người rồi!
Ta không tin rằng mị lực của ta không đủ để quyến rũ một con người như cô ta!
Nhất định cô ta không phải là con người bình thường rồi!
Cô ta là một con...!con người quái đản, không có ánh mắt thẩm mỹ!
Ừm, nhất định là vậy, chắc chắn là vậy.
Mặc cho nỗi tức giận của Nguyệt Dực đang lớn dần, Vân Yến vẫn đang chú tâm vào việc của mình.
Kiếm trên tay đã sớm hạ xuống từ lâu rồi nhưng tiếng niệm bình tâm chú trong đầu Vân Yến ngày càng một to hơn, khiến cho cô có chút khó chịu.
"Hệ thống, mau tắt đi tiếng hiện đi trước khi ta giết hắn." Vân Yến im lặng một hồi rồi mới lên tiếng, khuôn mặt đã sớm trầm xuống.
"Tôi tắt thì cô cũng sẽ giết hắn mà thôi!" 000 dùng bộ dạng tôi là nghĩ cho cô nói với Vân Yến, còn nói với giọng chắc nịch.
Cô bình tĩnh đáp, "Ta sẽ không nói dối trẻ con, đặc biệt là ngươi." Đồ thiểu năng như ngươi.
000 hơi phân vân, ngập ngừng lén lút nhìn biểu cảm của Vân Yến.
Thiếu nữ ngồi im trên giường, tay cầm kiếm giữ chặt, khuôn mặt lạnh lùng như khối băng, đôi mày đẹp hơi nhếch, sườn mặt bị ánh nắng trưa hè chiếu vào làm lộ rõ sự thanh tú diễm lệ của thiếu nữ.
000 nhanh tay tắt đoạn bình tâm chú rồi mau chóng offline, vì nó cảm thấy cô hình như không có ý định giết Nguyệt Dực.
Ờm, thật ra thì tính mạng của bản thân mới là quan trọng nhất.
Không thể nói nó là sợ ký chủ được...!
000 đã ngoan ngoãn tắt tiếng niệm bình tâm chú rồi, vậy cô cũng phải đối tốt với dơi con một chút.
"Dơi con, mặc áo đàng hoàng rồi lại đây, chúng ta cùng trò chuyện nhân sinh nha." Vân Yến híp mắt, tay vỗ lên trên giường.
Nguyệt Dực: "..."
Con người này...!sao đột nhiên lại nhìn nguy hiểm đến vậy?
Nhận thấy Nguyệt Dực có ý định muốn trốn, Vân Yến cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nở nụ cười chân thành tỏa nắng hết mức.
"Kích hoạt hào quang Thiên sứ thánh thiện." Giọng của 000 vang lên.
Thiếu nữ đối diện đang ngồi trên giường, bên môi treo lên nụ cười trong sáng nhẹ nhàng đến mức khi nhìn vào liền có cảm giác cô là thiên sứ.
Dường như chỉ thiếu mỗi hai cái cánh trắng gắn ở lưng nữa, cô sẽ hóa thành một thiên sứ thực thụ.
Trong tâm hồn Nguyệt Dực giờ đây là một khoảng lặng như tờ, cậu chầm chậm cài nút áo lại sau đó lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
"Dơi con, ta đã nói là ngươi đừng chọc tay vào lửa rồi mà, đã chọc tay vào rồi, tay cũng đã phỏng rồi thì phải chữa thương chứ nhỉ?"
Âm thanh trong veo của thiếu nữ vang lên trên đỉnh đầu Nguyệt Dực, khiến cho cậu nổi lên một tầng da gà.
Nguyệt Dực cẩn thận xoay người, chân dần lùi về phía sau, đến khi lưng chạm vào cửa phòng rồi, Nguyệt Dực lại sống chết tựa lưng ở đó như bị dán keo dính vào.
"Con người...!chúng ta nói chuyện một chút?" Nguyệt Dực kéo kéo khóe miệng, đôi mắt đầy sự kiêng kị.
Hình ảnh cuối cùng của Nguyệt Dực chính là hình ảnh thiếu nữ trước mặt cười khẽ một tiếng sau đó...!
Không có sau đó nữa.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Thiếu nữ đang chạy trên máy chạy bộ, mái tóc đen dài được buộc lên ngay ngắn, từng giọt mồ hôi như viên ngọc trai lấp lánh rơi xuống gò má tuyệt đẹp của cô.
Ánh mắt thiếu nữ là một khoảng lặng đen tối, càng nhìn vào lại càng lún sâu vào trong, khiến người khác không nhịn được mà nhìn kĩ vài lần.
Cả phòng gym bây giờ chỉ có vài ba người, bởi vì cũng đã chiều tối, rất ít ai còn tập ở phòng gym, hầu hết mọi người đều đã đi ăn tối hoặc là đi ra boong tàu để ngắm cảnh biển buổi đêm.
"A Sương?" Giọng nói quen thuộc lại vang lên bên tai cô.
Thiếu nữ đang hừng hực tập luyện kia hơi nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, sau đó đáp một tiếng.
"Ừ?"
"Cả ngày hôm nay cậu trốn ở đâu thế? Mình tìm cậu cả sáng giờ, ngay cả ở phòng mà cũng không có." Hương Khê phồng má chất vấn, trông cực kì đáng yêu.
"Mình à? Mình chỉ đi loanh quanh tàu chơi một chút thôi, mà cũng vì con tàu này rất thú vị, khiến cho mình tham quan quên luôn cả thời gian." Vân Yến hơi mỉm cười đáp lại.
"Vậy sao?" Hương Khê vui vẻ nhìn Vân Yến sau đó lại tiếp tục mở miệng, khuôn mặt cực kì phấn khích, "Kể cho cậu nghe, hôm qua sau khi mà cậu rời khỏi buổi tiệc thì một anh chàng đẹp trai cũng đã đưa mình về đó!"
"Ồ? Chàng trai ấy tên gì?" Vân Yến rõ ràng đã biết, nhưng vẫn cố ý hỏi lại.
"Ngạ Kha, anh ấy tên Ngạ Kha, tên thật lạ nhỉ? Tớ chưa từng thấy ai họ Ngạ cả." Hương Khê tinh nghịch nói, tay cũng bắt đầu bấm nút khởi động máy chạy bộ bên cạnh.
"Tên chàng trai đó quả thật rất lạ, nhưng mà tối như thế này mà cậu vẫn xuống phòng gym này làm gì vậy?" Cô tùy ý hỏi một câu.
"Tìm cậu, tiện thể chạy bộ, ở đây hoài cũng khá chán, mình có vài suy nghĩ muốn trở về đất liền rồi." Hương Khê vén tóc lên, cởi áo khoác ra.
Áo khoác vừa rời khỏi thân thể Hương Khê, Vân Yến đã thấy rõ ba vòng cực kì rõ ràng đẹp đẽ của Hương Khê, cùng ánh sáng nhàn nhạt như có