Nghĩ vậy ý cười trong mắt Vân Yến lại tăng thêm vài phần, cô nhảy xuống mặt đất, tà váy vì thế mà tung lén, môi hồng hơi cong thành một nụ cười nhạt mà đẹp đẽ, âm thanh có phần nhu hòa vang lên.
"Hòa thượng, ta đi thôi."
Để lại câu này xong, Vân Yến liền bước đi luôn, cũng không có chờ đợi Khải Đồ.
Nghe vậy Khải Đồ liền rũ mi mắt, ngoan ngoãn đi theo, một lời cũng không nói, thoạt nhìn như tiên giáng trần.
333:!!!
333 thật sự cảm thấy mệnh của Khải Đồ quá khổ rồi, kiếp trước thì bị thiên đạo giết chết, kiếp này lại bị Vân Yến làm khó.
333 thấy người đẹp Khải Đồ rất ủy khuất nha.
Suy nghĩ của 333 là vậy nhưng thực tế thì Khải Đồ không cảm thấy Vân Yến làm gì quá đáng, cô chỉ là muốn đi nhanh đến núi Hạ Âm mà thôi, cô cũng chỉ nghĩ cho hắn thôi.
Ừm, không làm gì quá đáng.
Chỉ là tương lai gần sẽ không cho hắn ăn, không cho hắn nghỉ ngơi, không cho hắn dừng chân một phút giây nào mà thôi.
Chớp nhoáng đã ba ngày đi đường, tuy Vân Yến luôn cố ý làm khó Khải Đồ nhưng đôi lúc cô sẽ ngừng chân lại một chút để uống rượu, còn Khải Đồ thì chậm rãi ăn bánh bao chay của hắn.
Vân Yến cảm thấy mình còn có chút lương tâm nên cũng không làm khó Khải Đồ đến tận cùng.
Một điều kì lạ mà Vân Yến luôn để ý là dù Khải Đồ có không thay đồ, không ngủ hai ba ngày rồi, hắn vẫn như cũ sạch sẽ tinh tươm, hoàn toàn không nhận ra chút chật vật nào.
Trong mấy ngày nay, Vân Yến cũng không nói chuyện cùng Khải Đồ nhiều, đôi lúc chỉ báo hắn một tiếng rằng cô muốn ngồi một chút.
May mắn là tâm hồn của Khải Đồ vốn thuần tịnh vô tư cho nên cũng không bị Vân Yến áp bức thành điên.
Nếu là người khác chắc kẻ đó sẽ lập tức rời đi, không cần người bảo hộ gì hết.
Đây vốn không phải là bảo hộ, đây chắc chắn là chỉnh chết người.
_
Bầu trời quanh đãng, mây trắng trôi thành từng tảng, chim chóc hót líu lo chào đón một ngày mới lại đến.
Hoa bên vệ đường đua nhau khoe sắc, trên cánh hoa vẫn còn đọng chút hơi sương của buổi sáng sớm.
Trong cái cảnh tượng yên bình ấy có một thiếu nữ *sắc nước hương trời đang bước đi nhàn nhã, tóc đen theo từng bước chân mà lay động, không chút phàm tục ngược lại tiên khí mười phần.
*Sắc nước hương trời: sắc đẹp tuyệt trần, hiếm có trên đời.
Phía sau thiếu nữ có một vị hòa thượng bạch sa trong sạch, đạm bạc bước theo nhưng bước chân dường như càng ngày càng chậm lại.
"Hòa thượng?"
Phỏng chừng là cảm thấy Khải Đồ đi quá lâu, Vân Yến mới xoay người gọi một tiếng.
Nghe thấy tiếng gọi, Khải Đồ hơi ngẩng đầu, mỉm cười đáp lại một tiếng sau đó yếu ớt vô lực ngã xuống đường.
Trước khi ngất đi Khải Đồ chỉ nhìn thấy được đôi mắt trong trẻo mà lạnh nhạt của Vân Yến, dường như việc Khải Đồ ngất không làm cô lo lắng, thậm chí là cảm xúc của cô không dao động một chút nào.
Trên thực tế thì Vân Yến có chút bất ngờ.
Bất ngờ vì cô không nghĩ Khải Đồ trụ đến ba ngày luôn nha, cô đã nghĩ là chắc khoảng một ngày là hắn chào thua rồi.
Ai ngờ hòa thượng này lại trâu như vậy đâu?
Nhưng cái kết của việc chết không chịu mở miệng đề nghị cô chính là ngất đi rồi.
Vân Yến nhìn Khải Đồ, lại suy nghĩ một chút.
Dù đã ngất đi nhưng nhìn cả người Khải Đồ vẫn không có chút xộc xệch nào, khuôn mặt hơi tái nhợt lại, hàng mi run run, dường như đang rất đau đớn.
"Vân Yến!" Giọng của 333 vô cùng chói tai, hẳn là bị Vân Yến chọc điên rồi.
Khải Đồ còn chưa điên, 333 đã điên trước.
333 vỗ ngực để bản thân đỡ tức giận nhưng vẫn là không đỡ được bao nhiêu.
"Mau đưa Khải Đồ đi tìm đại phu, hắn bị cô dày vò đến bệnh rồi đó!"
"Ta dày vò? Ta không có dày vò hắn, mi đừng đổ oan cho ta." Vân Yến cực lực phủ định, ánh mắt tùy ý mà bình tĩnh.
Tất nhiên là Vân Yến không nhận rồi, Khải Đồ bị bệnh là do hắn, do cô chỗ nào?
Cô có cấm hắn mở miệng sao?
"Cô biết tính cách của hắn mà?" 333 không vui chút nào, hỏi ngược lại Vân Yến.
Vân Yến kéo khóe môi thành một nụ cười giễu cợt.
Cô hiển nhiên là biết nha.
Ở chung vài ngày liền biết.
Khải Đồ chính là Phật sống, lại còn thích ôm mọi chuyện về phía mình.
Là loại người ta vì thiên hạ mà bỏ mình, ta vì hòa bình mà không xem trọng bản thân.
Loại người này, sống rất dễ nhận phần thiệt thòi về mình, không phải, là tự nguyện nhận phần thiệt thòi về mình mới đúng.
Khải Đồ thực tốt bụng biết bao khi bị cô dày vò mà không có một câu trách móc vậy mà cô còn khó chịu với hắn.
Ý của 333 là vậy đấy, làm cho Vân Yến buồn cười vô cùng.
"Vân Yến, tôi biết cô không ưa hắn." 333 thở dài, chân thành nói.
"Ha hả." Vân Yến cười đáp lại.
"...!Cô đừng cười như vậy nữa." 333 nghẹn họng.
"Ha ha."
"..."
333 bất đắc dĩ mà câm miệng, nó sợ nói nhiều lại khiến Vân Yến không vui mà bỏ mặc Khải Đồ ở đây.
Hiện tại bọn họ đang ở trong rừng, đường đi thì hoang vu bí hiểm, ít người qua lại, ai biết được sẽ có việc