Khoảng chừng một tuần sau, Khải Đồ cũng đã bình phục hoàn toàn nhờ sự chăm sóc vô cùng ân cần của Trương Đề, suốt cả tuần đó không ai gặp được Vân Yến mặc dù cô chỉ đi quanh quẩn gần đây.
Sau khi cảm tạ Trương Đề và đại phu kia, Khải Đồ cũng bắt đầu đi quanh quẩn tìm Vân Yến.
Một người thì cứ tiếp tục đi, một người thì kiên nhẫn đi tìm, cả hai cứ như đang chơi đuổi bắt.
Vân Yến thật sự không cố ý trốn Khải Đồ, là do cô vừa đi qua chỗ nọ thì Khải Đồ liền đi đến chỗ đó tìm cô, hắn còn sẵn tiện làm việc tốt thế là suốt mấy ngày trời cả hai không hề gặp nhau.
Nhưng trái đất thì tròn, thị trấn này cũng không to, chẳng bao lâu cả hai cũng đã chạm mặt nhau.
Hôm nay Vân Yến đang nhàn nhã bước đi thì bất chợt bị một tiếng kêu quen thuộc làm cho cô phải dừng bước lại.
"Thí chủ."
Chỉ nghe thấy tiếng của Khải Đồ mà thôi nhưng Vân Yến đã sớm tưởng tượng ra cảnh tượng Khải Đồ ôn hòa cong môi mỉm cười.
Và thực tế đúng như cô nghĩ, hắn vẫn luôn mỉm cười.
Bởi vì trong đầu Vân Yến còn đang bận suy nghĩ về hành trình đến núi Hạ Âm, cho nên cô liền im lặng không đáp nhưng cũng không có tiếp tục bước đi.
Thấy Vân Yến im lặng, Khải Đồ lại nói tiếp, "Nhờ ngài kiên nhẫn ở lại đây mà ta đã giúp đỡ được cho rất nhiều người, nhưng nếu tiếp tục nán lại có lẽ sẽ chậm trễ đến cả ta và ngài."
Cô đã chờ câu nói này từ tên hòa thượng rất lâu, ở đây chán muốn chết!
Vân Yến gật gù rồi đáp: "Đúng vậy, đi thôi."
Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, cả hai cũng đã bắt đầu lên đường.
Vì để tiết kiệm thời gian, Vân Yến liền mua hai con ngựa ở trang trại ngựa gần đây.
Ban đầu cô định mua linh thú loại có thể bay trên trời đi cho nhanh nhưng nghĩ đến cảnh phải chăm sóc nó bằng linh thạch, cô ngậm ngùi loại bỏ ý tưởng này.
Cô không rảnh nuôi thú cưng, Khải Đồ chắc chắn cũng vậy.
Khoảng hai tuần sau, Vân Yến và Khải Đồ đã đến nơi đầu tiên mà cô nghĩ có thể là Phong Tinh.
Vì ngại sức khỏe của Khải Đồ lại không ổn, hay nói đúng hơn là ngại Khải Đồ tìm chuyện cho cô làm, Vân Yến liền tìm một thị trấn gần đó để vứt hắn vào còn bản thân thì đi trinh sát địa hình ở đây trước.
Đột nhiên cảm thấy bản thân thật giống bảo mẫu nha.
Vân Yến vỗ mặt mình, tự an ủi bản thần rằng mình phải bình tĩnh bởi vì cô là một cô gái xinh đẹp, phải cố gắng tìm kiếm cái núi Hạ Âm đó và tiễn tên hòa thượng khó nhằn đó đi.
Sau khi đến cái vùng đã được khoanh vùng bởi mình, Vân Yến lại ngắm nghía đôi chút.
Linh khí ở đây quá hỗn loạn, lại có kết giới rất chắc chắn.
Điều này khiến cô đảm bảo ở đây nếu như không phải Phong Tinh thì chắc hẳn là nơi chứa báu vật, nhưng Vân Yến lại không hứng thú với bảo vật cho nên cũng không muốn phá kết giới.
Hành động đầu tiên của Vân Yến đối với cái kết giới này chính là gõ vài cái xem sao.
Quả nhiên mới gõ sau, kết giới liền phản ứng lại bằng cách bắn linh khí vào người cô suýt nữa làm cho cô bay ra ngoài.
Vân Yến xoa cằm híp mắt nhìn cái kết giới này, suy nghĩ một hồi cũng nghĩ ra cách để đi vào mà không cần xóa bỏ kết giới, đó chính là xông thẳng vào luôn.
Đừng hỏi Vân Yến vì sao, cô tin tưởng bản thân là được.
Lùi ra một khoảng cách kết giới khoảng mười mét, lại đặt một chân ra phía sau, Vân Yến đã vào tư thế chuẩn bị xông vào, tiếp theo cô dùng hết sức để chạy, kết cục đã vào trong kết giới.
Nhưng sau khi vào kết giới, Vân Yến liền biết nơi này không phải là Phong Tinh.
Nơi này không có cỏ cây, không có sinh vật chỉ có vài hang động và cát đen.
Mang theo nỗi thất vọng, Vân Yến lại bước ra ngoài nhưng vừa chạm kết giới, cô liền phát hiện rằng không ra ngoài được.
Phía bên trong của kết giới vậy mà khó chơi hơn bên ngoài.
Lấy ra thanh kiếm đang nâng cấp của mình, Vân Yến dứt khoát đâm nó vào kết giới.
Kiếm nhỏ tội nghiệp đang thăng cấp, ý thức mong manh cảm nhận bản thân hình như đang va vào một thứ gì đó rất cứng.
Nhưng đáng tiếc, kết giới vẫn như cũ rắn chắc.
"Quái lạ..." Vân Yến cầm kiếm lẩm bẩm.
Vì Tinh Tú chưa thăng cấp xong nên cô không thể dùng nó bây giờ sao?
Điềm đạm ngồi xuống, Vân Yến nhìn chằm chằm kết giới, quyết định chờ kỳ tích xảy ra.
Thật