Vì ngại phiền phức, Vân Yến chỉ ngồi ở phía xa xem kịch, trong tay là một bình rượu Hỗn Tích Hoa Luyến mới.
Nghe giọng vẫn khỏe như thế này mà, chắc chắn là chưa chết!
"Ha ha tên hòa thượng mi nói nhảm cũng rất hay đấy! Cường giả vi tôn, kẻ mạnh làm vua, kẻ thua làm địch, bọn ta muốn giết hại ai cũng là việc của bọn ta!" Một tên ma tu trông có vẻ là tên mạnh nhất đám đó lên tiếng đấy khinh thường.
Sau đó hắn lại nói thêm: "Nhưng mà nể tình ngươi dung mạo kinh diễm, cho ngươi một cơ hội để cứu hai mẹ con nhà này bằng cách dành đêm nay cho bổn ma tu, hòa thượng ngươi cảm thấy thế nào?"
Vừa nghe tên ma tu cầm đầu nói vậy, đám ma tu còn lại liền vui vẻ mà cười theo, thậm chí còn có mấy tên lên tiếng mỉa mai Khải Đồ làm cho đôi mày thanh tú của hắn không khỏi nhăn lại.
"Thỉnh các thí chủ tự trọng, đây không phải là việc đáng mừng để mà cười." Khải Đồ nghiêm túc trách mắng.
"Vậy sao?" Tên ma tu cầm đầu xoa cằm híp mắt, dùng luồng ma khí mạnh mẽ hơn cố gắng chen vào cơ thể gầy yếu của Khải Đồ, "Để bổn ma tu xem thử tên hòa thượng ngươi mạnh miệng được bao lâu."
Thật ra thì đám ma khí này không còn ảnh hưởng nhiều đến cơ thể của Khải Đồ nữa, theo thời gian thì cơ thể của hắn đã quen dần với việc ma khí xâm nhập, thậm chí bây giờ Khải Đồ còn có thể tự bài trừ ma khí ra khỏi cơ thể mình.
Nhưng vì phía sau lưng mình còn hai mẹ con người thường nọ cho nên Khải Đồ không dám tùy tiện bài trừ ma khí, nói thẳng ra thì hắn sợ hai người nọ bị thương.
Dù đứng ở xa nhưng Vân Yến dường như cũng đã hiểu được phần nào tình hình, nhìn kĩ hai mẹ con sau lưng Khải Đồ, cô liền nhận ra lý do mà đám ma tu muốn bắt họ đi.
Tóc trắng mắt lam, cả hai là người của tộc Linh Băng!
Xem ra bọn ma tu muốn tìm đường đi đến Băng Tinh cho nên mới bắt giữ bọn họ.
Nếu Vân Yến cứu được bọn họ có lẽ sẽ biết thêm thông tin về Phong Tinh.
Nhưng chân còn chưa hồi phục hoàn toàn, Vân Yến đành cổ vũ tên ma tu tiếp tục làm hại Khải Đồ...!à không phải, không phải.
Vân Yến đành cổ vũ Khải Đồ cứu hai mẹ con nhà tộc Linh Băng kia mới đúng.
Nhưng cô còn chưa kịp cổ vũ, 333 đã phấn khích lên tiếng cổ vũ trước: "Cố lên Khải Đồ! Cố lên người đẹp Khải Đồ!"
Bên cạnh 333 đang nỗ lực cổ vũ, Vân Yến thì chăm chú hóng chuyện.
Đang chống chọi gay gắt với bọn ma tu, Khải Đồ bất chợt nhìn thấy thân ảnh Vân Yến đang ẩn nấp vì thế hắn thử gọi một tiếng.
"Thí chủ?"
Quả nhiên nghe thấy tiếng gọi, thân ảnh đó liền rụt người.
Mắt diều hâu sao?
Vân Yến ôm tay tiếp tục trầm cảm lần hai.
"Hả? Tên hòa thượng này vậy mà còn đồng bọn sao?" Tên ma tu cầm đầu ngoáy lỗ tai, cười khinh ra lệnh cho đám ma tu còn lại, "Nhìn từ xa thì ta cảm thấy đó có thể là mỹ nhân đó, các ngươi mau đến bắt kẻ đó lại cho ta."
Hiển nhiên nhờ một tiếng "thí chủ" của Khải Đồ mà Vân Yến đã bị đám ma tu này chú ý đến.
Nhưng Khải Đồ lại không cảm thấy có gì không ổn, ngược lại hắn nghĩ nếu Vân Yến đến đây, có lẽ sẽ cứu được mọi người nhanh hơn cả hắn.
Bởi vì cơ thể Khải Đồ còn chứa ma khí dày đặc, nếu bây giờ hắn sử dụng linh khí hay dùng võ công để chống lại bọn ma tu này, kết quả rất không khả quan vì Khải Đồ sẽ bị nhập ma, vho nên Vân Yến vẫn là sự lựa chọn tốt nhất.
Nếu mà Vân Yến biết được suy nghĩ của Khải Đồ, cô khẳng định sẽ đè đầu hắn ra đánh, ngay cả hắn cũng không hề để ý đến việc rằng bản thân hình như đã bắt đầu dựa dẫm và ỷ lại cô.
Đám ma tu nghe lệnh kẻ cầm đầu, tách ra thành một nhóm nhỏ khoảng năm tên ma tu chạy nhanh đến nơi Vân Yến đang nấp.
Trong không khí đầy căng thẳng và gấp rút này, ngay cả 333 cũng ngừng việc cổ vũ lại để nhắc nhở Vân Yến thì cô lại đang im phăng phắc nhìn mặt đất.
"Vân Yến! Vân Yến! Cô bị gì vậy? Không phải lúc này là lúc cô nên ngồi dậy và oai phong lẫm liệt đánh bọn ma tu kia một trận hay sao?" Nhìn hình ảnh không ổn của Vân Yến, 333 điên cuồng hồ hét.
"Ta không thể." Cô lại đau chân rồi, ngồi dậy bằng mông à?
Vân Yến cảm thấy phẫn nộ với cuộc đời, cảm thấy bản thân nên chấm dứt cuộc đời cho nhanh.
"Vân Yến khuôn mặt này...!cô định chấm dứt cuộc đời cô?" 333 nghi hoặc