Lí do Túc Đà kiên quyết phản đối việc đưa Túc Ngọc lên làm quý phi thật ra cũng không quá khó hiểu.
Túc Ngọc là đứa con trai duy nhất của bà ta, vì thế bà ta yêu thương, cưng chiều còn chưa đủ, vậy thì lí do gì bà ta phải nhường đứa con trai trắng mịn đáng yêu của mình cho thứ thần kinh kia chứ?
Mà dù Túc Ngọc có được Túc Đà ủng hộ vào hậu cung chăng nữa, với tính cách hiền như bụt, tốt bụng đến nỗi một con kiến cũng không muốn giết của Túc Ngọc thì làm sao hắn ta có thể sống nổi trong môi trường khắc nghiệt của hậu cung.
Thế mà Phùng Trinh Du còn đề cử Túc Ngọc lên làm cả quý phi cơ đấy, ý bà ta là muốn con trai của bổn thừa tướng chết sớm đúng hay không?
Túc Đà càng nghĩ càng thêm phẫn nộ, bà ta nhìn chằm chằm Phùng Trinh Du, từ ánh mắt cũng nhìn ra được sự căm phẫn.
Nhưng Phùng Trinh Du thì trực tiếp lơ đi.
"À, còn về phần Ôn Thư Hạ, đứa con gái lớn nhất của Ôn tướng quân đấy." Phùng Trinh Du dời mắt khỏi Túc Đà, nhìn sang Ôn Hoàng Sinh, "Nghe nói Ôn đại tiểu thư hiện tại đang làm thủ hạ cho Nhị điện hạ?"
"Đúng vậy." Ôn Hoàng Sinh trả lời với một dự cảm không lành.
Hiển nhiên là nếu không có việc gì thì Phùng Trinh Du sẽ không nhắc đến, những người được Phùng Trinh Du nhắc đến toàn bộ đều là những người bà ta giữ trong tầm tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vậy thì bảo Ôn đại tiểu thư tạm thời cùng Nhị điện hạ lánh mặt một chút để chúng ta còn đủ thời gian để chuẩn bị buổi tiệc chào mừng." Phùng Trinh Du ngừng lại một chút sau đó mới nói: "Còn đứa con gái thứ hai của ngài - Ôn Thư Khiết sẽ trở thành thủ hạ của bệ hạ."
"Tại sao? Chẳng phải bệ hạ..."
Ôn Hoàng Sinh còn chưa hỏi hết câu, Phùng Trinh Du đã trả lời trước: "Thủ hạ trước đã bị bệ hạ ra tay giết vì tội dám làm phiền ngài lúc ngủ rồi."
"Ha...!Phùng Trinh Du, ngươi muốn ép con gái của ta vào chỗ chết à?" Ôn Hoàng Sinh cười lạnh, "Nếu vậy thì hãy đưa cả đứa con gái độc đinh nhà ngươi vào mà làm thủ hạ cho nữ đế điên đó đi, ta có chết cũng sẽ không để con ta một thân một mình chết dưới tay nàng ta!"
"Vậy à?" Phùng Trinh Du đảo mắt suy nghĩ một lúc mới nhàn nhạt đáp: "Con gái ta hiện giờ còn bận với việc xử lý một số chuyện trong thương trường, sau khi xong xuôi, ta sẽ bảo nó cùng Ôn nhị tiểu thư cùng nhau phục tùng bệ hạ."
"Ngươi quả nhiên là Quốc Sư đại nhân, ngay cả đứa con gái của mình cũng không tha." Ôn Hoàng Sinh híp mắt.
Ngay cả Túc Đà khi nghe vậy cũng nhìn Phùng Trinh Du với đôi mắt đầy nghi hoặc.
Hai người họ ai cũng nghĩ dù Phùng Trinh Du có điên cuồng đến đâu thì cũng sẽ không đến mức sẵn sàng hy sinh cả đứa con gái của mình.
Quân Thánh quốc là quốc gia nữ tôn, nam nhân có việc sinh con, chăm sóc gia đình, nữ nhân làm việc kiếm tiền, kéo dài dòng dõi gia đình.
Vậy thì tại sao Phùng Trinh Du lại thà hy sinh Phùng Linh Nhạc cũng không chịu từ bỏ Phùng Ái Quân?
Một phượng hậu trên danh nghĩa thì có giá trị nào hơn một người kế tục Phùng gia - gia tộc nắm giữ mạch kinh tế chính của Quân Thánh quốc?
Nhưng nghĩ đến sự lạnh lùng của Phùng Trinh Du, Túc Đà và Ôn Hoàng Sinh cũng hiểu được một vài phần.
Tuy ngoài mặt thì Phùng Trinh Du là người ra vẻ cận thần, trung quân nhất của Hoàng Mục Thánh, nhưng sự thật là bà ta chính là người nuôi dưỡng tham vọng lớn nhất trong cả ba người.
Đó là tham vọng của một con quỷ dữ, chứ không còn là tham vọng của một thần dân đối với ngai vàng của nữ đế nữa.
Nếu nói toàn bộ những người trong hoàng cung là con rối thì Phùng Trinh Du là người múa rối, mà Hoàng Mục Thánh...!có lẽ chính là con rối thay thế cho nhân vật chính của kịch múa rối.
Thấy hai người Túc Đà và Ôn Hoàng Sinh nhìn mình với ánh mắt lập lòe kì dị, Phùng Trinh Du cũng không quá để tâm, "Bây giờ các ngươi còn muốn hỏi ta câu nào nữa hay không? Nếu không thì mau kết thúc thôi, lát nữa ta bận rồi."
Túc Đà lắc đầu, Ôn Hoàng Sinh thì vẫn giở giọng kiêu ngạo: "Không tiễn ngài, quốc sư đại nhân."
Nghe vậy, Phùng Trinh Du liền dứt khoát đứng dậy rời đi, một ánh mắt dư thừa cũng không để lại.
"Tham vọng của bà ta ngày càng lớn rồi." Túc Đà khoanh tay nhìn hình bóng xa dần của Phùng Trinh Du.
"Làm như của ngươi thì nhỏ lắm vậy." Ôn Hoàng Sinh khinh bỉ đáp, sau đó nhanh chóng bước ra khỏi thư phòng.
"Một tên chỉ có sức mạnh như ngươi thì làm sao hiểu được một người thông minh