Tiếng khóc thút thít của Phùng Ái Quân ngày một to hơn, vang vọng trong cung cùng với lời nói an ủi như vừa đấm vừa xoa của Phùng Trinh Du làm cho Vân Yến ngay lập tức bỏ chạy về thượng thư phòng.
Ở chung với đám diễn viên lâu làm cho cô bị ngột ngạt, bọn họ vừa diễn vừa như không diễn như thế, một người non nớt như cô làm sao có thể chịu nổi hả?
Vẫn là tấu chương đáng yêu nhất, về cách nó thành thật với cô, Vân Yến bày tỏ mình rất thích.
Ý cô là thích bản tấu chương nào thì duyệt, ghét thì không duyệt, chứ cô không thích mấy chồng tấu chương dài đằng đẵng ngày ngày chờ cô phê duyệt đến mức tự nhân đôi theo giờ đâu nhé!
Sau khi cảm nhận được người trên nóc đã rời đi, Phùng Trinh Du mới thầm thở phào một cái.
Thấy Phùng Trinh Du đã mất đi vài phần căng thẳng, Phùng Ái Quân mới ngưng việc giả khóc lại.
Hắn níu tay bà ta, hai bả vai hơi súc lại vì còn sợ hãi, "Mẫu thân, lúc nãy có người theo dõi chúng ta sao? Là kẻ địch hay là người của Nữ Đế phái đến?"
Dường như biết Phùng Ái Quân rất sợ hãi nữ đế, Phùng Trinh Du đành lắc đầu vờ không biết.
"Phượng hậu, ta chỉ là một quốc sư, không có khả năng nghe tiếng bước chân liền đoán ra đó là địch hay bạn."
Lời nói nghiêm trọng của Phùng Trinh Du làm cho Phùng Ái Quân rối rắm cả lên, hắn mím môi rũ mắt, đầu rũ xuống như chó con bị bỏ rơi.
"Ái Quân, khi ở một nơi đầy hiểm trở như hậu cung này, con nên biết cách đề phòng người khác." Phùng Trinh Du thở dài một tiếng, tay thì vỗ vỗ đầu Phùng Ái Quân, nhẹ giọng khuyên nhủ.
"Mẫu thân..." Phùng Ái Quân mím môi, đáy mắt hiện lên một tia tự giễu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
____
Sang ngày hôm sau, cung nhân vừa bước vào thượng thư phòng đã mất hồn hú vía vì cảnh tượng nữ đế đang nằm xòa trên đống tấu chương, hai tay đặt ngay ngắn trên bụng, mặt nở nụ cười bình yên.
Đã vậy, cô còn mặc y phục trắng, sắc mặt cô cũng tái nhợt.
Cung nhân run rẩy tay chân: C---Có thích khách hạ độc bệ hạ!!!
Mau truyền thái y đến!
Bệ hạ mà có việc gì thì chúng ta sẽ hạnh ph...!buồn bực lắm!
Cảm nhận được sự hỗn loạn ở trong cung, Vân Yến mới nhàn nhã ngồi dậy trước ánh mắt nóng bỏng của mọi người, cô chậm rãi mỉm cười.
"Trẫm tỉnh rồi, không cần gọi thái y." Vân Yến nói giữa chừng liền quay đầu thành một góc bốn mươi lăm độ, ưu thương nhìn nóc nhà, "Với cả, trẫm cũng không trúng độc, trẫm chỉ đang buồn ngủ."
Dù Vân Yến đã nói hết câu là mình buồn ngủ, nhưng vào tai của các cung nhân lại là: Trẫm đang buồn dù không biết lí do nhưng trẫm vẫn muốn giết người một cách vô cớ, vậy ai trong các ngươi muốn được trẫm giết nào?
Khuôn mặt cung nhân ai nấy cũng tái nhợt như bị bệnh lâu ngày, mọi người không cần nhìn nhau cũng tự hiểu mà đồng loạt quỳ xuống tạ tội.
"Bệ hạ, là tiểu nhân sai!"
"Bệ hạ, tiểu nhân làm sai rồi!"
"Bệ hạ...!"
...!
Mấy lời oán than của các cung nhân đều được Vân Yến nghe rõ, cô thu người lại, lạnh nhạt nhìn họ, dù không biết họ đang nghĩ gì, cô vẫn trả lời: "Các ngươi không sai, chẳng lẽ là ta sai?"
Nếu cả thế giới này sai, cũng chỉ có trẫm đúng! Các ngươi có nghe rõ không hả?
Cung nhân: "..."
000 thấy hình ảnh đáng thương của cung nhân mà nảy sinh lòng đồng cảm với họ.
Ký chủ đang cảm thấy việc làm một nữ đế ngang ngược rất vui, cho nên hôm nay lên triều chắc hẳn là sẽ có cảnh tượng nước mắt quan thần rơi cùng nỗi hận ký chủ tăng lên.
Đang suy nghĩ giữa chừng, 000 lại sửng sốt nhớ ra một điều.
Hôm nay có chương trình săn sale trên kênh hệ thống, nó phải đi mau thôi!
Trước khi đi săn sale, 000 cũng không quên bỏ lại một câu chúc may mắn cho các cung nhân trải qua kiếp nạn này.
Tôi tin tưởng mọi người sẽ vượt qua những cam go này thôi!
Dù 000 đã nhiệt tình cổ vũ như thế nhưng không cung nhân nào cảm nhận được, họ vẫn lần lượt quỳ xuống cầu xin tha mạng.
"Bệ hạ, xin đừng giết thần mà..." Cung nhân số một khóc lóc.
"Trẫm đã nói giết các ngươi sao?" Vân Yến không vui phản bác.
Cung nhân số hai run rẩy: "Bệ hạ xin hãy mở lòng từ bi."
"Hoàng Mục Thánh ta đây vốn nổi tiếng nhân hậu từ bi, tất nhiên là ta luôn mở rộng lòng từ bi rồi." Vân Yến chép miệng.
Trưởng cung đau tim gọi: "Bệ hạ!"
"Đừng gọi trẫm nhiều như vậy, nếu không trẫm lại nghĩ nhầm rằng các ngươi yêu thích trẫm đến nỗi không gọi tên trẫm thì sẽ chết đấy."
Rõ ràng là câu nói của Vân Yến không gì nổi bật nhưng lọt vào tai cung nhân lại chỉ có từ: Chết.
Khuôn mặt mọi người thể hiện rõ sự thống khổ, bên cạnh đó mồ hôi của họ cũng chảy ra như