Xuyên Nhanh, Ký Chủ Không Tầm Thường

Chương 327


trước sau



Sau vụ việc gây chấn động ngày hôm kia, tin đồn Nữ Đế có bệnh nặng về đầu óc đã hoàn toàn bị cung nhân xác nhận là sai sự thật.

Tin đính chính lại là Nữ Đế còn tỉnh táo lắm, thậm chí còn tỉnh táo hơn cung nhân bọn họ rất nhiều nhiều.

Hơn nữa bọn họ rất tò mò là kẻ gan hùm nào lại dám đi tung tin đồn Nữ Đế có bệnh về đầu óc, để bọn họ suýt nữa là làm ra chuyện dại dột.

Có thể ban đầu cung nhân đã tin tưởng tin đồn này một chút, nhưng lúc sau thì họ nhận ra Nữ Đế rõ ràng là giả điên để chiều theo ý của họ!
Vì vậy tình cảnh diễn ra trong hoàng cung mấy hôm nay chính là:
Cung nhân: Bệ hạ, bọn ta sai rồi, cầu xin ngài đừng giả điên hành hạ chúng ta nữa mà...!
Vân Yến: Ừm được, hôm nay trời nắng chói quá, các ngươi lôi trưởng cung ra đánh năm trượng đi.

Cung nhân:...!
Trưởng cung: "..." Vì sao bệ hạ lại lôi ta vào chuyện này nữa?
Bà ta chính là người đem tin đồn đính chính bệ hạ không bị gì cả đến cho mọi người trong hoàng cung đấy.

Hay là bệ hạ biết chuyện bà ta từng làm gián điệp cho người kia nên ghi hận nhỉ?
Thôi, bà ta quyết định đi ăn trượng để thể hiện lòng trung thành của mình đối với cô.

Vì vậy trưởng cung sau khi ăn trượng trở về, mỗi ngày liền nhiệt tình chăm sóc cho Vân Yến, đồng thời tỏ ra mình chính là người trung thành nhất đối với cô.

Thái độ của bà ta mang ý cầu xin Vân Yến đừng giả điên giả khùng để làm hại bà ta và mọi người nữa.

Vân Yến: Ha hả, chiều các ngươi vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Từ ngày đó, không ai thấy Vân Yến phát bệnh đòi đánh hay giết người nữa.

Chỉ là đôi khi cô sẽ ngứa tay lôi hộ vệ ra làm bia để ngắm vài mũi tên hàng thật thôi.

Bên đội hộ vệ thì thế, còn cung nhân bọn họ an nhàn lắm, bọn họ chỉ ăn uống không vào, làm việc luôn phải cẩn thận từng li từng tí, gặp Vân Yến liền hận không thể đập đầu xuống đất chờ cô đi qua đoạn đường này.

Nhiều lúc Vân Yến nghi ngờ bọn người này có bệnh, rõ ràng là cô đã không làm gì họ nữa nhưng họ lại lo lắng hơn lúc mà cô trêu đùa họ.

Nhất định là do họ ở trong cung lâu quá nên sinh bệnh, điều đó chứng tỏ họ muốn được cô hành hạ như ngày xưa đã từng!
Tiếc là dạo này bận việc xử lý tấu chương và hậu cung quá cho nên Vân Yến không có thời gian đi đâm thọt bọn họ.

Nhắc đến vụ hậu cung mới nhớ, khoảng một tuần sau sự kiện chấn động ở ngự hoa viên thì số nam sủng nọ của cô dường như đã không tha thiết gì về tình cảm của cô nữa.

Nếu như kiếp trước, họ sống chết dùng mọi cách để lấy lòng Hoàng Mục Thánh thì kiếp này đến việc đi cạnh cô họ cũng sợ đến trắng mặt.

Nhờ vậy mà Vân Yến đã tránh được rất nhiều buổi sủng hạnh với đám nam sủng vì vừa gặp cô thì họ đã sợ đến ngất xỉu rồi.

Những lúc như vậy, Vân Yến chỉ bình tĩnh đẩy đám nam sủng xuống nền đất, sau đó một thân một mình độc chiếm cả giường nguyên đêm.

Hầu hết các nam sủng đều vì vậy mà sinh bệnh vào sáng hôm sau, nhưng tất nhiên là họ không dám hó hé một lời với ai cả.

Tình cảnh trong cung lúc này vào mắt bọn họ thành địa ngục trần gian, mà boss lớn nhất trong địa ngục đó chính là cô - người bình thường nhất ở đây.

Còn về phần Túc Ngọc và Thanh Tuệ Hi, Vân Yến chỉ cần đụng tay đụng chân vào đám cung nhân một chút thì cô liền có lý do cấm cửa hai người họ ra khỏi cung điện.

Hiện tại nam sủng có Thanh Tuệ Hi và Túc Ngọc là hai người có địa vị cao nhất, chỉ sau mình phượng hậu.

Thanh phi và Túc phi, mặc dù hai gia tộc bọn họ khá hòa hợp với nhau nhưng hai người này đang ngầm đối đầu không rõ lý do.

Mặc dù đã bị Vân Yến thẳng tay cấm cửa, mỗi ngày đều có cung nhân mang canh nóng hoặc điểm tâm từ hai cung ấy đến.

Điều này khiến cô nghi ngờ bọn họ nhiều hơn, cũng khiến cô cảm thấy họ chính là sống chết không nhờn, cho nên cô cũng lười đụng đến họ.

Thức ăn được mang đến sẽ bị vứt cho trưởng cung ăn.

Của lạ sẽ vứt vào kho, dược phẩm quý hiếm đi đến bán ở sàn giao dịch kín của Thanh gia.

Nói chung thì nhờ hai tên ẻo lả này, quốc khố và quỹ đen của nguyên chủ đã tăng lên rất nhiều.

Vì vậy Vân Yến đã thay mặt nguyên chủ cảm ơn họ bằng cách đóng cửa cấm cung bọn họ thêm một tháng nữa.

___
Hai tháng tiếp theo hoàng cung yên tĩnh đến lạ, quan thần không than thở nửa lời, nữ đế không phát bệnh một lần, cung nhân cũng không thèm đi tám chuyện nữa.

Điều này làm cho trưởng cung cảm thấy mọi người trong cung đang rất sống một cách rất tích cực và tôn trọng lẫn nhau.


Hoặc nói thẳng ra thì trông như là họ bị buộc phải như vậy!
Nếu thật sự có một thế lực ngầm thần bí trong cung có thể khiến cho mọi người đều câm miệng thì...!
Trưởng cung cắn môi một lát, chốc lại len lén nhìn sang nữ tử mặc long bào đang ngồi trên đình nhỏ.

Nữ tử có khuôn mặt trái xoan, ngũ quan tinh tế, mái tóc đỏ chói xõa dài trên long bào, tuy trông không gọn gàng nhưng lại tạo nên một nét riêng ở cô.

Nét đẹp của một con người không bình thường.

Trưởng cung thở dài, rời mắt khỏi người nữ tử.

Tại sao bà ta lại có suy nghĩ rằng bệ hạ chính là người nắm giữ

thế lực ngầm ấy chứ?
Chắc chắn là vì âu lo quá nên mới hóa rồ.

Bệ hạ mà nắm giữ quyền lực ghê gớm như vậy thì ngay từ ban đầu đã không bị Phùng quốc sư xoay qua xoay lại như chong chóng rồi.

"Trưởng cung."
"Vâng?" Trưởng cung giật thót tim, nhanh chóng đáp.

Vân Yến nâng mi mắt, đầu hơi ngẩng lên, "Ngươi làm gì mà nhìn chằm chằm trẫm như vậy hả?"
Trưởng cung cuống quít giải thích: "Bệ hạ, ta thề rằng bản thân không có ý định gì với ngài cả ạ!"
"Vậy là ngươi thật sự có ý định gì đó với trẫm sao?" Vân Yến nghi hoặc bỏ bút xuống, rú mắt khuyên nhủ: "Chúng ta hoàn roàn không có cơ hội đến với nhau đâu, ngươi nên suy nghĩ kĩ lại về thân phận của mình cũng như về thân phận của trẫm đi."
Trưởng cung: "..." Ý của bệ hạ là gì?
Là tôi đây thích ngài hả?
Không có đâu! Nhà tôi còn có mẹ già, con thơ, còn có cả một anh chồng dịu dàng đó!
Mặc kệ trưởng cung đang rối rắm suy nghĩ cách phản biện lại mình, Vân Yến vẫn tiếp tục hỏi: "Mọi người trong hoàng cung dạo này không đồn đại linh tinh, cũng không còn sợ trẫm nữa nhỉ."
Nghe câu hỏi này, trưởng cung hơi ngẩn người nhưng chẳng bao lâu đã đáp lại, "Vâng ạ, mọi người luôn biết giữ chừng mực."
Vân Yến gật nhẹ đầu, tiếp tục cầm bút lên viết.

Thấy Vân Yến không có ý hỏi thêm gì, trưởng cung thở phào nhẹ nhõm.

May là bệ hạ không hỏi lý do, nếu nói là do dạo này bệ hạ không phát bệnh nổi điên nên bà ta không sợ thì chắc bà ta đã bị kéo đi xử tử rồi.

"Ầy..."
Nghe thấy tiếng động phát ra từ nơi Vân Yến đang ngồi, trưởng cung rất nhanh đã nhìn sang đó xem sao.

Hình ảnh mà trưởng cung nhìn thấy chính là cây bút lông bị gãy làm đôi, đồng thời từ ruột bút rơi ra một tờ giấy nhỏ.

Vân Yến bình tĩnh rút tờ giấy ấy ra đọc.

Trưởng cung: "..." Hình như mình lại nhìn thấy thứ gì đó không nên nhìn thấy rồi.

Đọc xong tờ giấy nhỏ, Vân Yến liền vứt nó xuống dòng suối nhỏ cạnh đình, xong xuôi cô mới ngước mặt lên ra lệnh:
"Trưởng cung, thông báo cho người ở cung Túc phi, tối nay trẫm sẽ sủng hạnh hắn."
"Dạ vâng." Trưởng cung cúi đầu, nhanh chóng chạy đi thông báo cho người ở cung Túc phi.

Đừng hỏi vì sao bà ta lại phải đi truyền tin thay vì mấy cung nữ hay thái giám khác, vì bệ hạ bán tin bán nghi, từ mấy tuần trước đã dọa cung nhân làm họ bỏ chạy hết rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Hiện nay ngoại trừ cung nhân đến để dọn dẹp thì mọi công việc để hầu hạ Nữ Đế đều do một tay trưởng cung gánh vác.

Vừa chạy đến cung Túc phi, trưởng cung vừa suy nghĩ sâu xa.

Bà ta nghĩ liệu tối nay Túc phi có chịu nổi bệ hạ hay không?
Hay hắn ta cũng sẽ ngất xỉu như bao người khác đây?
Túc phi chỉ vừa hết lệnh cấm cửa đã được bệ hạ quan tâm, xem bộ phượng hậu và Thanh phi sẽ căm hận hắn lắm.

Bởi theo như ánh mắt của một người đi trước, trưởng cung nhận thấy Thanh Tuệ Hi thật sự có tình cảm với nữ đế, phượng hậu thì trông như vừa yêu vừa hận, còn đám quý nhân à...!bỏ đi.

Suy nghĩ chưa xong thì trưởng cung đã đến cung của Túc phi, bà ta hít một hơi thật sâu chuẩn bị bước vào gọi cung nhân.

"Tam điện hạ, hôm sau lại gặp ngài."
"Ngọc nhi, không cần hôm sau đâu, bổn vương tối nay sẽ đến."
"Ngài làm việc năng suất như vậy, thật sự không tốt cho sức khỏe của mình đâu."
"Nếu không năng suất như vậy thì bao lâu Ngọc nhi của ta mới có mang chứ?"
"Hừm..."
...!
Trưởng cung lùi vào góc khuất, khuôn mặt vô cùng sửng sốt khi nghe cuộc trò chuyện giữa Túc Ngọc và Tam công chúa (Tam điện hạ).

Tình cảnh này là...!
Nữ Đế bị *đội nón xanh???
*Đội nón xanh: bị cắm sừng.

Đã vậy trông có vẻ là bị đội nón xanh từ rất lâu nữa!
Nhưng mà làm sao mà bà ta lại đến đúng lúc mà Túc phi và Tam điện hạ đang thân mật như vậy được nhỉ.

Không phải nếu như phi tần ngoại tình thì họ sẽ thường cho người canh gác hay sao? Trên đoạn đường đến đây, trưởng cung đi một cách vô cùng thuận lợi, không hề có thứ gì cản đường cả.

Suy nghĩ một hồi, thuyết âm mưu cũng dần dần hiện ra trước mắt trưởng cung.

Trưởng cung ngay lập tức ngồi sụp xuống đất, cảm xúc lúc này của bà ta chính là rối rắm, mệt mỏi, muốn về hưu.

Bởi vì nha, bà ta có cảm giác nếu che giấu chuyện này thì sẽ bị bệ hạ kéo đi chém đầu ngay lập tức.

Cũng phải nói, nữ đế thật sự là người có trực giác rất mạnh, hôm nọ vừa nói mình bị đồn đại rằng đội nón xanh, hôm nay đã bị đội thật rồi..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện