Thời điểm mà Tam công chúa rời đi cũng là lúc trưởng cung bắt đầu bước ra khỏi chỗ ẩn nấp của mình, bà ta đường đường chính chính đi đến trước mặt Túc Ngọc, rút ra bên hông một cuộn giấy nhỏ.
"Khụ..." Trưởng cung nâng mí mắt nhìn Túc Ngọc và đám cung nhân, ý bảo bọn họ mau hành lễ.
Túc Ngọc dường như hiểu ra điều gì đó, đáy mắt hắn ta hiện lên một tia cười, môi hồng hơi giương lên, "Hân hạnh được gặp trưởng cung nha."
Đám cung nhân cúi người hành lễ, Túc Ngọc thì chỉ gật đầu một cái cho có lệ.
Đối với thái độ lồi lõm này của Túc Ngọc thì hiển nhiên trưởng cung không có điểm nào là hài lòng, bà ta thầm khinh bỉ hắn ta trong lòng.
Tên Túc Ngọc này mới chỉ làm phi mà đã kiêu ngạo như thế rồi đấy, nếu mà được bệ hạ cưng chiều rồi đứa lên làm Hoàng Quý phi thì chắc hậu cung sẽ loạn xạ lên mất.
Nhưng tên này đã có kha khá kinh nghiệm hầu hạ phụ nữ trên giường rồi, không thể tránh được khả năng bệ hạ sẽ rất thích hắn.
Trưởng cung chỉ vừa mới mở cuộn giấy ra thì đã ngay lập tức đóng lại, khuôn mặt hơi đen.
Bệ hạ vậy mà lười biếng không chịu viết rõ *thánh chỉ ra, chỉ viết duy nhất hai từ "thị tẩm" cho bà ta đọc.
*Thánh chỉ: lệnh của vua.
Nhưng mà bà ta đâu có điên, nếu mà đi đọc thánh chỉ chỉ có duy nhất hai từ thì sẽ bị quan lại trong cung dùng nước bọt dìm bà ta chết.
Trưởng cung hắng giọng một lúc, bày bộ dạng lãnh đạm khó gần, khó bị đút lót ra mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đêm nay bệ hạ sẽ qua đêm tại cung của Túc phi, mong Túc phi và cung nhân mau chuẩn bị đầy đủ để tiếp đón bệ hạ."
Nghe vậy, khuôn mặt trắng nhỏ của Túc Ngọc liền trầm xuống, cứ như hắn không vừa ý với thánh chỉ này vậy.
Nhớ đến lúc nãy hắn ta vừa khinh thường mình, trưởng cung liền được nước lấn tới, bà ta nghiêm mặt: "Bệ hạ bảo nếu các ngươi không chuẩn bị tốt thì chuẩn bị đồ đạc đi xuống đất nằm đi, hôm nay tâm trạng ngài không tốt cho nên mới tìm đến Túc phi đấy."
Lời đe dọa của trưởng cung thật sự đã làm cho Túc Ngọc bình tĩnh lại đôi chút, hắn cong cong mắt cười trừ, "Tuân chỉ, ta sẽ chuẩn bị thật tốt để hầu hạ ngài ấy tối nay."
Trưởng cung hừ lạnh một tiếng, sau đó liền xoay người rời đi.
Đừng nói bà ta ác độc.
Ai bảo hắn ta vì ỷ vào việc mình có hai cái cột liền kiêu ngạo làm chi?
Tam điện hạ và Túc gia, cứ chuẩn bị tư thế đi, bà ta tin rằng bệ hạ sẽ giải quyết cả hai một cách sạch sẽ nhất!
Khi hình bóng của trưởng cung khuất xa tầm mắt cũng là lúc Túc Ngọc liền bày ra vẻ mặt tức giận đến vặn vẹo chả mình.
"Tại sao cô ta lại xuất hiện vào đúng lúc này chứ!" Túc Ngọc đùng đùng đi vào trong cung, lúc này bất kì đồ vật gì xuất hiện ở trước mặt hắn đều không may bị hắn đập vỡ tan tành.
"Hoàng Mục Thánh...!cô cấm cửa ta hơn mấy tháng, nay chỉ vừa hết lệnh cấm cửa cô liền đòi thị tẩm ta?! Có chết ta cũng không tin là cô đột nhiên có hứng thú với ta..."
Cơn giận dữ lại tiếp tục bùng phát khiến Túc Ngọc không tự chủ dùng tay đập hết đồ đạc trong phòng.
Lúc này cung nhân có muốn tiến tới ngăn cản cũng không được, bởi chỉ cần không cẩn thận một chút họ sẽ có thể bị mảnh vỡ từ bình sứ đâm trúng.
Nhưng nếu không ngăn Túc Ngọc lại thì sẽ không kịp thời gian dọn dẹp và chuẩn bị cho buổi tối hôm nay.
Lúc này vị cung nữ thân cận nhất của Túc Ngọc đã đứng ra ngăn cản hắn ta lại.
Hai tay vị cung nữ ôm chầm cả người Túc Ngọc lại, mặc kệ việc hắn điên cuồng vùng vẫy.
Một cung nhân bình thường khi nhìn thấy cảnh tượng này có lẽ sẽ tái mặt vì cung nữ lại dám vô lễ với phi tần của nữ đế.
Nhưng đối với những người ở cung này, bọn họ dường như đã quá quen với cảnh tượng thân mật này của Túc Ngọc với người khác giới.
Thậm chí một số người trong bọn họ còn có chút ghen tị với vị cung nữ kia, vì Túc Ngọc chẳng những được Tam điện hạ xem trọng, mà lại còn là phi tần có khả năng được nữ đế xem trọng nhất nữa.
Dù chỉ là tình nhân hay nô tì, chỉ cần được Túc Ngọc yêu thích ắt hẳn kẻ đó sẽ có một chỗ đứng tốt trong hoàng cung này.
Dẫu cho xác suất bị nữ đế phát hiện cũng khá cao, một số người vẫn lựa chọn cách làm ngơ cảnh này, không thông báo cho nữ đế biết.
Bọn cung nhân này chính là có chết cùng chết, có sống cùng sống.
Quay lại việc Túc Ngọc sau khi được vị cung nữ kia cản lại thì hắn đã bình tĩnh hơn một chút.
Túc Ngọc xoay người ôm lấy cung nữ, sau đó đẩy cô ta lên giường.
Lúc này, cung nhân không cần nhắc cũng tự biết đi ra ngoài cung rồi đóng cửa canh gác cho Túc Ngọc lại lần nữa làm chuyện đại sự.
Đại khái là bọn họ đã xem việc Túc Ngọc phóng túng thành thói quen cho nên cũng không sửng sốt gì mấy.
Trong cung lúc này ngoại trừ đống đổ vỡ thì cũng chỉ còn hai con người đang quấn quýt nhau ở trên giường.
"An Lộc...!ta thật sự không muốn Hoàng Mục Thánh, ta chỉ muốn ngươi, một mình ngươi."
"Túc phi..."
Nữ nhân bị Túc Ngọc đè lên là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, làn da màu nâu rám nắng, dung mạo chỉ được xem là vừa mắt.
Hoàn toàn không có điểm nào đẹp hơn Hoàng Mục Thánh cả!
Nhưng Túc Ngọc chính là lại thích điểm này ở cô ta, hắn ta thích nữ nhân phục tùng hắn chứ không phải là hắn phục tùng nữ nhân.
Hoàn cảnh hiện tại là An Lộc bị Túc Ngọc ngồi