Hôm sau khi trời vừa tờ mờ sáng, trưởng cung đã tỉnh dậy, bà ta nhanh chân chạy sang phòng của Vân Yến để chuẩn bị cho việc hầu hạ cô.
Tuy trên đường đến đây bà ta có hơi vô dụng nhưng bây giờ đã hết rồi nhé, bà ta là một người có dụng khi bệ hạ cần người hầu hạ từ đầu đến chân.
Ha hả, hẳn là bây giờ bệ hạ chưa ngủ dậy đâu, bà ta sẽ rón rén vào phòng ngủ rồi ngồi chờ cô tỉnh dậy vậy.
Cửa vừa mở ra, mùi máu tanh nồng nặc đã bốc lên gắt cả mũi, cảnh tượng trước mặt làm cho trưởng cung tròn mắt ngồi sụp xuống sàn nhà.
"Bệ--- bệ hạ?"
"Sao ngài lại ngủ trong biển máu như thế này được vậy ạ?!"
Nghe thấy tiếng động của của ai đó, Vân Yến liền hé mắt ra nhìn.
Thì ra là cái người phụ nữ vô dụng này à.
Vân Yến nhàn nhạt đáp: "Tình huống bắt buộc, chẳng lẽ ngươi muốn trẫm ngủ ngoài đường à?"
Trưởng cung cẩn thận từng bước từng bước đi đến nơi Vân Yến đang nằm.
Ngoài chỗ cô đang nằm đang tương đối sạch sẽ ra thì chỗ nào trong phòng cũng toàn là máu tươi không rõ là từ đâu mà có.
Bởi vì trong đây ngay cả một cái xác cũng không có!
Rốt cuộc là đám máu này ở đâu mà ra vậy nhỉ?
Vì sợ sáng sớm Vân Yến sẽ cau có, trưởng cung lí nhí nói: "Bệ hạ có thể sang phòng hạ nhân để ngủ mà."
Vân Yến liếc trưởng cung một cái, hừ lạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ai rảnh mà ngủ ở phòng bà ta chứ.
Hôm qua mà trưởng cung đổi phòng với cô một cái thì bây giờ bà ta đã quy tiên cùng tổ tông rồi.
Đám sát thủ kia thấy người sống là giết, đâu có phân biệt người bình thường và người ngốc nghếch đâu.
"Trẫm không có thói quen nằm ngủ ở nơi không giành cho mình."
Vân Yến ngồi dậy kéo căng người cho đỡ mỏi.
Đêm qua sau khi xử lý xong một đám sát thủ thì một đám khác lại đến, cứ như một đám chó thèm được chủ nhân quan tâm chơi cùng vậy.
Vì thế lúc nãy khi vừa tỉnh dậy, cả người Vân Yến đều tê liệt cả rồi.
Đám xác hôm qua cũng đã được xử lý xong xuôi rồi nhưng máu ở trong phòng thì quá khó để lau hết nên Vân Yến đành mặc kệ nó thôi.
Nếu không phải là đồ ngu thì sẽ không có ai hỏi cô nguồn gốc của đám máu này đâu.
Trưởng cung không nhịn được tò mò hỏi: "Bệ hạ, chỗ máu này..."
Trừ trưởng cung ra, bà ta là một người đần độn.
"Đêm qua có người thả một đám gà vào phòng trẫm." Vân Yến nhìn về phía xa xăm, "Trẫm không chế ngự được chúng nên đành giết tất cả bọn chúng."
"À..." Trưởng cung thốt lên, "Tiếc quá, nếu như bệ hạ giữ lại vài con thì hôm nay chúng ta có thể nấu cháo gà cho dân chúng rồi."
"Trông đám gà đó dường như đã bị nhiễm bệnh, chúng rất điên cuồng, không thể lấy làm thực phẩm được." Vân Yến nghiêm túc giải thích.
Trưởng cung vừa nghe vừa gật đầu đáp, "Tiếc thật nhỉ bệ hạ."
Tính tình của bệ hạ tệ như vậy, may cho kẻ ác ý nào đó là bệ hạ không phát điên, nếu không thì vì kẻ ngu đó mà cả phủ này đều bay đầu rồi.
Lát sau trưởng cung đã cùng vài hạ nhân nhà thành chủ đi dọn dẹp phòng của Vân Yến.
Vì theo dự định thì Vân Yến sẽ ở đây khá lâu nên trưởng cung mới quyết định dọn nhanh để cô được sống trong một môi trường thoải mái nhất có thể.
Trong suốt thời gian đó Vân Yến ngồi ở phòng khách để trò chuyện nhân sinh cùng thành chủ.
Ánh mắt lạnh nhạt của cô rơi trên phần chân đã bị khuyết của thành chủ, môi khẽ cong thành một nụ cười không rõ ý vị.
Điều này làm cho thành chủ sợ hãi muốn chết, mồ hôi cũng chảy dữ dội.
Đêm qua trong lúc Vân Yến đang định chặt thêm một cái chân cho hai chân tương xứng với nhau thì có một nhóm nhỏ sát thủ chừng ba người đến phòng của thành chủ.
Xem hành động thì có thể nghĩ đến việc họ đến đây là để xử lí thành chủ, tránh việc kế hoạch của Phùng Trinh Du bị lộ ra.
May mắn là lúc đó đang có Vân Yến ở đó nên thành chủ đã vô tình được cô cứu một mạng.
Nhưng mà không chém thêm một chân nữa không đồng nghĩa với việc cô sẽ tha thứ cho bà ta.
Cho nên đêm qua hai người đã có một giao ước rằng nếu như trong suốt thời gian Vân Yến ở đây, thành chủ tỏ ra được bản thân mình có dụng thì cô sẽ tha cho bà ta một mạng.
Song, bà ta sẽ mất thêm một cánh tay sau khi mọi chuyện kết thúc.
Đó sẽ là cái kết cho một kẻ tham lam và ích kỉ, phản bội lòng tin của dân chúng như thành chủ đây.
"Đêm qua thành chủ ngủ có ngon hay không?" Vân Yến nâng ly trà lên ngắm nhìn một lúc.
Trà hoa hoa hồng pha cùng thuốc an thần à.
Vân Yến liếc nhìn thành chủ, đôi mắt hiện ra một tia ám quang.
Thành chủ nghĩ là vì mình trả lời chậm cho nên cô mới tức giận, cả người lại lúng túng một trận.
"Bẩm bệ hạ...!hạ...!hạ nhân đêm qua ngủ rất tốt ạ." Thành chủ cười trừ, "Khiến bệ hạ phải nhọc lòng lo cho hạ nhân rồi ạ."
Trông bà ta hốt hoảng như thế này, chắc là không phải bà ta rồi.
Vân Yến đặt ly trà xuống, tầm mắt lại hướng về phía đám hạ nhân đang đứng làm việc ngoài kia.
Với tính cách Phùng Trinh Du thì có lẽ ở nơi này thành chủ không phải là người duy nhất làm việc cho bà ta.
"Còn chân ngươi, đêm qua bị té xong thì đã băng bó cẩn thận chưa?" Vân Yến mỉm cười nhìn thành chủ.
"Tất