Từ Tiểu Thuần vừa tỉnh dậy thì thấy khuôn mặt mình sưng vù lên, bây giờ khuôn mặt cô ta còn kinh khủng hơn lúc bị Nam Cung Dung Vương cho người tát nữa.
Nhưng điều kinh khủng hơn đó chính là bốn nam nhân của Từ Tiểu Thuần đều trở thành bốn cái đầu heo.
Vì là nam nữ chính nên bọn họ bất chấp năm khuôn mặt xấu xí mà ngày đêm bạch bạch bạch khiến Vân Yến hoài nghi cuộc đời, đây thật sự là một vị diện cổ đại sao? Hay là vị diện thiếu dân số?
"Cũng có thể là bọn họ thích chơi nhân thú để thử cảm giác lạ." Hệ thống đùa với Vân Yến.
"Vậy là nam nữ chính thích chơi nhân thú? Được, hôm sau ta sẽ bắt heo rừng cho bọn họ." Cô đập tay, quyết tâm nói.
"..." Bây giờ nói là nó đùa thì còn kịp không?
Một ngày đẹp trời, Vân Yến lại lòng vòng quanh kinh thành và Bạch Nhược Đông lại bắt đầu lải nhải.
"Công chúa, ngài không nên đi lung tung trong kinh thành khi không có ta." Bạch Nhược Đông nghiêm mặt dặn dò.
"Khi nào ngươi đánh thắng ta thì chúng ta hẳn nói chuyện." Vân Yến cười khẩy, chọc ngoáy vào nỗi đau của cậu ta.
Bạch Nhược Đông không cảm xúc mà đi theo Vân Yến, giống như những lời cô nói, cậu ta không hề để tâm.
Nhưng thật sự thì trong lòng của Bạch Nhược Đông lại cảm thấy mình là một kẻ thất bại, được cô tha chết, lại được cô cho làm ám vệ mà lại đánh thua cô.
Bạch Nhược Đông cũng không thể ngờ rằng Vân Yến lại tài giỏi như thế, chỉ một đường kiếm liền khiến cậu ta rơi kiếm xuống đất.
Ngay cả võ công cũng thua kém cô, vậy rốt cuộc cậu làm ám vệ để làm gì?
Chỉ cần Bạch Nhược Đông không chú ý là Vân Yến lại đi mất, không thấy người.
Bạch Nhược Đông đứng một mình lẻ loi giữa kinh thành tấp nập người qua lại, ánh mắt lo lắng dò tìm cô.
Lúc nãy nhân lúc Bạch Nhược Đông không chú ý, Nhuận Ngọc liền lao đến bế cô đi mất.
"Mẹ nó, cái tên Nhuận Ngọc này, bổn công chúa..." Vân Yến đen mặt lấy kiếm ra định chém hắn.
"Ta tìm được loại kẹo nàng yêu thích rồi, hôm trước có một đoàn người từ bên ngoài trao đổi hàng hóa với ta, bọn họ cho ta ăn thử loại kẹo của vương quốc họ nên ta nhận ra." Nhuận Ngọc mỉm cười giữ chặt cô.
"Hả?" Vân Yến ngơ mặt, vậy ra một tháng nay hắn không xuất hiện là vì tìm chocolate cho cô sao? Chỉ vì một câu mà cô vô tình nói ra thôi sao?
Một tháng trước.
Mặc dù Vân Yến đã nắm chắc Nhuận Ngọc sẽ là kẻ thù của mình, nhưng vì hắn quá mặt dày, ngày nào cũng đến chơi với cô nên tạm thời bỏ qua, tương lai rồi tính.
Như thường lệ hai người lại đi ngắm sao, vì ở cổ đại rất chán, không có gì cả, chỉ được một điều là giết người không cần phi tang thôi.
"Tịch Y, nàng ăn thứ gì vậy, ngày nào ta cũng thấy nào ăn?" Nhuận Ngọc tò mò nhìn chằm chằm vào thanh chocolate.
"Bổn công chúa đang ăn kẹo chocolate, loại kẹo thần thánh ngon nhất trên đời này!" Vân Yến cười kiêu ngạo.
"Vậy Tịch Y cho ta thử một miếng được không?" Nhuận Ngọc sáng mắt lên.
"Không được, kẹo sắp hết rồi, ta phải tiết kiệm." Vân Yến lập tức từ chối, cô đang định đi sang châu lục khác để tìm nhưng bận quá nên đành gác lại.
"Tại sao nàng không mua thêm?"
"Ở đây không bán, loại kẹo này ở xa xa xa đằng kia." Vân Yến chỉ về phía chân trời.
"Vậy là ở một vương quốc khác?"
"Đúng vậy."
"Ta hiểu rồi."
Kết thúc hồi tưởng.
Nhuận Ngọc đưa Vân Yến đến cánh đồng hoa hôm trước, có một nùi chocolate được bao bọc bởi một loại giấy khá kì lạ nằm ở đó.
"Tịch Y công chúa, có phải nàng nên trả ơn ta không?" Nhuận Ngọc vui vẻ nhìn Vân Yến ăn, loại kẹo đó hắn không ăn được, quá khó ăn.
"Ha hả." Vân Yến cười một tiếng không rõ ý vị, sau đó liền nhét một viên chocolate vào miệng Nhuận Ngọc.
Khuôn mặt của hắn bắt đầu tái nhợt, cô cũng cảm thấy kì lạ nhưng sự chú ý của cô lại đặt ở chocolate nhiều hơn nên cô mặc kệ.
Nhuận Ngọc siết chặt