Một tuần sau, cả hoàng cung đều tưng bừng náo nhiệt, lý do chính là vì sinh thần của Tịch Y công chúa đã đến.
Cung nữ, thái giám, công công...!đều bận rộn, ngay cả Bạch Nhược Đông cũng bận đi mua quà cho cô.
Vân Yến chán nản ngồi một góc, khi nào nam nữ chính mới đến vậy? Cô đã chuẩn bị xuân dược xong hết rồi, còn là loại mạnh nhất nữa.
Nhân dịp sinh thần này, Vân Yến đã lập lên một kế hoạch chỉ dành cho nam nữ chính, phải cho bọn họ không còn gì trong tay để tạo phản thì cô mới yên tâm rời đi.
"Ký chủ, sau sinh thần lần này cô phải lập tức đi đến biên cương."
"Biết rồi mà." Vân Yến bĩu môi.
"Mà cô mài kiếm làm gì thế?"
Động tác mài kiếm của Vân Yến đột ngột dừng lại, cô mím môi một chút rồi lại thở dài.
"Không có việc gì làm nên mài kiếm, sao? Có ý kiến gì?"
Hệ thống: "..." Mặc trên người là trang phục cao quý mà lại ngồi xổm mài kiếm quá kì quái.
"Tịch Y." Phía sau có hai bàn tay đập vào lưng Vân Yến.
"Nhuận Ngọc công tử, chơi hù dọa như vậy có vui không hả?" Vân Yến nhướng mày cầm kiếm chém qua chém lại, Nhuận Ngọc linh hoạt né liên tục.
"Ôi ôi, đừng giận, hôm nay ta đem quà đến cho nàng." Nhuận Ngọc tươi cười, rút kiếm ra đỡ, trong phút chốc cây kiếm của hắn liền gãy làm đôi.
"..."
"Không phải do ta, là do cây kiếm của ngươi quá dỏm." Vân Yến lập tức phủ nhận việc mình làm gãy cây kiếm.
"Nàng nói gì cũng đúng, đây là quà của ta." Nhuận Ngọc lấy món quà từ phía sau lưng, là một miếng ngọc bội.
Vân Yến nhìn miếng ngọc bội rồi lại nhìn hắn.
"Cảm ơn."
"Nàng không lấy sao?"
"Có lấy cũng không có dùng."
"Vậy...!nàng hãy nể tình ta từng cho nàng loại kẹo kia đi, đeo vào miếng ngọc bội này." Nhuận Ngọc cầm tay cô, dúi miếng ngọc bội vào.
Vân Yến hơi khó xử nhìn miếng ngọc bội, nếu đeo thì lỡ cô không để ý làm vỡ thì sao? Còn nếu không đeo thì thất lễ với số chocolate mà tên này cho quá.
"Thôi được rồi, một lát ta sẽ đeo." Vân Yến cầm lấy miếng ngọc bội.
"Tịch Y, ta đi đây." Nhuận Ngọc nhìn cô một cái rồi đi mất.
Khoảng một lát sau, liền có cung nữ tìm Vân Yến, nói là cô cần phải trang điểm, còn hai canh giờ nữa là bắt đầu mở tiệc rồi.
"Tịch Y, sinh thần vui vẻ, bây giờ ca phải đi vào trước." Nam Cung Dung Vương tươi cười xoa đầu cô.
Vân Yến ngoan ngoãn gật đầu, cô mong chờ phút giây được gặp nam nữ chính lâu rồi nha.
Một lúc sau, bữa tiệc chính thức bắt đầu, các quan lớn quan nhỏ bắt đầu lên chúc cô, sau đó tặng quà, đa số toàn là các loại vải quý hiếm, trang sức, bảo bối từ các nơi trên thế giới bla bla.
Ngồi một lúc lâu, Vân Yến vẫn chưa thấy Nam Cung Mặc Tư và đám người kia đâu cả.
Oa, vừa nhắc đã đến, đôi mắt cô sáng lên nhìn chằm chặp Từ Tiểu Thuần.
"Tịch Y công chúa, chúc người sinh thần khoái lạc." Từ Tiểu Thuần nhẹ nhàng cười, trên tay là một hộp gỗ có chứa một viên ngọc.
"Cảm tạ, Từ tiểu thư." Vân Yến vui vẻ đáp lại.
Đám người dưới kia đột nhiên im ắng, ai cũng tò mò món quà của Từ Tiểu Thuần là gì mà khiến Tịch Y công chúa nở nụ cười, phải biết rằng nãy giờ, khi nhận bất cứ món quà nào, cô cũng không mặn không nhạt mà cảm ơn.
Bọn họ nhìn đến món quà mà Từ Tiểu Thuần tặng cô mà khịt mũi khinh thường, cái gì chứ, chỉ là một viên ngọc tầm thường, nhà bọn họ có cả trăm viên ngọc dạng như vậy rồi, không lẽ Tịch Y công chúa lại ưa thích một thứ tầm thường như thế này.
Từ Tiểu Thuần cúi người đi về chỗ ngồi, nhân lúc không ai để ý liền lấy khăn lau tay rồi vứt đi, giống như chạm phải Vân Yến là chạm phải rác rưởi, đáy mắt cô ta đầy sự chán ghét và âm độc.
Lần lượt là Nam Cung Mặc Tư, Lâm Minh, Lục Vĩ Kỳ, Chu Tần tặng quà cho cô, nhận món quà nào của họ, Vân Yến cũng cười tươi khiến Nam Cung Dung Vương cũng tò mò về mối quan hệ của cô với