Tiếng còi xe vang lên đằng sau Vân Yến, một nam nhân bước ra, ánh sáng mờ mờ của đèn đường làm vẻ đẹp của anh ta thêm vài phần bí ẩn cùng quỷ quyệt.
"Triêu Nhan, nhìn thấy cô ở một nơi vắng người như vậy chắc là không bắt xe được đúng không? Vậy tôi sẽ đưa cô về, không cần cảm ơn."
Lam Vong trong lòng đầy bối rối nhưng bề ngoài lại y hệt lúc lần đầu anh ta gặp cô, nguy hiểm như một con hổ, giọng nói trầm thấp mang theo vài tia dụ hoặc.
"Không cần, tôi có Thu Lạc..."
"Thu Lạc và Thu Vĩ đã về trước rồi." Lam Vong cười mỉm, đã mời cô như thế này thì chắc chắn anh ta đã chuẩn bị trước.
"Thế thì tôi đi bộ." Vân Yến nhìn Lam Vong, nở nụ cười thân thiện, cô sẽ không đi theo anh ta, lỡ đâu anh ta căm thù cô vì nói xấu nữ chính rồi tách chocolate ra khỏi cô thì sao.
Lam Vong : "..."
"Vậy tôi đi bộ với cô."
Vân Yến giật khóe miệng, muốn làm hại cô đến thế à, hay là một kiếm chém chết anh ta luôn cho nhanh?
"Ký chủ, bình tĩnh, người ta chỉ là có ý tốt muốn đưa cô về nhà thôi mà." 000 nhanh chóng giải thích, nó sợ không nhanh giải thích thì cô sẽ thật sự chém chết vị boss phản diện này.
"Ồ." Cô có ngu mới tin cái hệ thống hố người này.
"Cảm ơn thành ý của anh nhưng tôi không cần." Cô thẳng thừng từ chối, người ta đẹp chứ không ngu như nữ chính.
"Tôi sẽ không làm hại cô."
"Ừ."
"Vậy cô lên xe đi, tôi sẽ đưa cô về nhà."
"Không cần."
"Tại sao lại không cần? Nhà cô rất xa, nếu đi bộ sẽ bị đau chân."
"Liên quan gì đến anh?"
"Nhưng tôi quan tâm đến cô! Có được không?" Lam Vong bị cô từ chối đến tức giận mà thốt ra câu nói này.
"..." Có kẻ muốn cướp chocolate của ta!!!
Hệ thống : "..." Cô nghe câu nào ra từ chocolate vậy? Người ta là quan tâm cô đó.
Vân Yến nhìn quanh, thấy gần đây có một con hẻm nhỏ liền chầm chậm lùi vào sau đó biến mất trong đêm tối, Lam Vong đi đằng sau không chú ý liền để cô chạy mất hút.
"Cậu chủ, về thôi?" Tài xế chấm mồ hôi nhìn khuôn mặt đen thui của anh ta nhẹ nhàng nói.
Lam Vong không nói gì, trực tiếp lên xe với bộ mặt hầm hầm đáng sợ đó.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Sáu tháng sau.
Trong phòng họp, mọi người đều nghiêm túc im lặng mà nhìn lên trên màn hình lớn.
"Triêu tổng, chúng ta đã đầu tư vào các hạng mục..." Một nam nhân người ngoại quốc tay đẩy kính, chăm chú đọc báo cáo.
Vân Yến gật gù, sau đó nhanh chóng bỏ một viên chocolate vào miệng.
Mọi người : "..." Chúng tôi thấy hết đó, Triêu tổng không cần phải lén lút như vậy đâu.
Sau nam nhân đó là nhiều người nữa lên đọc bản báo cáo của mình, khoảng chiều tối thì buổi họp mới kết thúc.
Vân Yến bước ra khỏi phòng họp, vô tình lại va vào một thiếu niên, cô nhướng mày, hai tay đỡ người thiếu niên đó.
Dư Sinh bối rối, ngước nhìn cô : "Xin lỗi..
Là lỗi của tôi, Triêu tổng."
"Không sao, chú ý đường đi một chút." Cô tiếp tục sải chân dài bước đi.
Triệu Lan từ xa chạy đến vỗ vai Dư Sinh một cái, sau đó cười cười trêu chọc : "Thế nào tiểu tử, có phải cảm thấy rằng Triêu tổng rất đẹp, rất soái hay không?"
"Người anh em, Triêu tổng đã có người theo đuổi rồi, cậu đừng đâm đầu vào để đối đầu nhé, người theo đuổi Triêu tổng là một người quyền cao chức rộng