Một ngày nắng nhẹ đẹp trời.
Vân Yến nghe Thu Lạc nói mà có chút bất ngờ, ai lại cam đảm mà mời cô đến chương trình thực tế vậy?
"Là chương trình gì?"
"Là chương trình trải nghiệm một tuần ở làng quê, có những minh tinh sau....Nhạc Thư và cuối cùng là Cảnh Mộ Hàn."
Lọt vào tai cô chỉ có cụm từ Nhạc Thư và Cảnh Mộ Hàn nơi nào có hai người đó nơi đó chắc chắn là phải có cô rồi, cô sẽ cố gắng hết sức để phá...!à không là nhiệt tình giúp chương trình hot lên nha.
"Tham gia." Vân Yến khóe môi hơi cong lên.
Đã lâu rồi không gặp tiểu bạch thỏ của chúng ta nha.
Nhạc Thư : "..." Rùng mình.
"Chị có việc đi trước, em tiếp tục làm việc đi."
"Vâng." Thu Lạc gật đầu, nghiêm túc sắp xếp lịch trình cho cô.
Nữ thần tuy là nữ thần nhưng cũng chỉ có mình cô bé là trợ lý, không tuyển thêm ai khác.
Thu Lạc hứa với lòng là phải chăm chỉ làm việc để không phụ lòng cô, vì cô đã tin tưởng cô bé đến vậy mà.
Vân Yến ngồi trong một quán cà phê, khẽ đẩy kính xuống nhìn kĩ thiếu niên đang ca hát trên sân khấu nhỏ kia.
Rất...!đẹp, nhan sắc được.
Tài năng thì đem về rèn giũa là tốt nhưng mà...!style ăn mặc quá kì cục ! Quần áo thì màu đỏ chói chang, dưới quần còn tua rua như bị rách, đầu tóc bảy màu y hệt con kỳ lân trong truyện tranh của mấy đứa nhỏ.
Đây là style của giới trẻ thời nay hả? Vân Yến không nhịn được mà ăn một miếng chocolate để bớt sợ, ăn mặc như thế này thì đố công ty nào chịu khai quật thằng nhóc này.
Mặc dù trên mặt thiếu niên đã bị bôi một lớp phấn dày nhưng Vân Yến vẫn thấy rõ đường nét tuấn mĩ non nớt trên khuôn mặt cậu ta.
Quyết định rồi, cậu ta sẽ là bông hoa thứ mười của cô!
Hinh Niên sau khi biểu diễn xong thì cố nở một nụ cười thật tươi tắn, cậu nhìn quanh rồi trong lòng cảm thấy hụt hẫng, hôm nay cũng không có nghe cậu hát cả, không lẽ cậu thật sự phải trở về gia đình, thừa kế sự nghiệp sao.
Nhưng cậu không muốn, ca hát, giới giải trí là ước mơ của cậu.
Hinh Niên không muốn mình phải làm công việc mà mình không thích.
Chủ quán an ủi cậu, thở dài, chỉ do cậu ăn mặc quá kì lạ thôi, tại sao lại không mặc như một người bình thường chứ, như vậy thì sự nghiệp ca hát của Hinh Niên sẽ phát triển hơn.
"Cậu kia."
Hinh Niên giật mình, nhìn xung quanh để tìm kiếm giọng nói của người đã kêu mình.
"Đằng sau cậu."
"Triêu...!Triêu ảnh hậu?" Hinh Niên mở to hai mắt, là nữ thần, là thần tượng của cậu đang kêu cậu đó.
"Ra đây đi, tôi có việc muốn nói." Vân Yến ngồi vào bàn, lấy từ trong túi một xấp hợp đồng.
Hinh Niên tò mò nhưng không dám hỏi chỉ khẽ đưa mắt lên nhìn cô.
"Muốn trở thành một thiên đế lừng lẫy không?" Vân Yến chống cằm nhìn cậu ta, đôi mắt lại tập trung vào thanh chocolate bên cạnh.
"...Muốn." Vùng vẫy nửa ngày trời, Hinh Niên mới thốt ra được một từ.
"Ký hợp đồng đi." Cô đưa bản hợp đồng về phía cậu ta, sau đó đặt một cây bút trên đó.
Hinh Niên cũng không nề nà mà trực tiếp ký tên, không hề chú ý đến nội dung trong bản hợp đồng.
"Xong rồi." Cậu ta ngại ngùng nhìn cô.
"Mai đến công ty Nhan Vọng, ăn mặc chỉnh tề một chút nếu không thì bãi đỗ xe cậu cũng đừng hòng vào." Cô mỉm cười, thằng nhóc này thật dễ dãi, chắc là phải huấn luyện một chút.
"Vâng..." Hinh Niên hơi cúi đầu, nếu như cậu không ăn mặc như thế này thì cha mẹ và anh trai sẽ nhận ra, cậu sẽ không được tự do ca hát như bây giờ nữa.
Nhìn thấy Hinh Niên có nút thắt trong lòng, Vân Yến cũng không nói gì mà đi về, lựa chọn là của cậu ta.
Không muốn làm thì cô tìm người khác.
"Bà chủ! Con được ký hợp đồng với công ty Nhan Vọng đó!" Hinh Niên ngây ngốc cười, không ngờ mình thật sự được nhận vào một công ty rồi.
Còn là cùng công ty với nữ thần nữa, vậy sẽ được gặp nữ thần hằng ngày rồi.
Bà chủ cười vui vẻ, không ngờ nhóc con cũng có ngày được tỏa sáng rồi.
Nhất định bà sẽ giúp cậu, để cậu có thể bình yên mà làm một ngôi sao sáng.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
"Cậu nhắc lại cho tôi nghe." Cố Tư Vũ gằn giọng đến nỗi