Ả cảm thấy bản thân chính là bị Khắc Ly thương hại .
Thương hại ả dù có cố gắng thế nào cũng không chiếm được thứ tình cảm mình mong muốn.
Đời này ả chưa bao giờ tham lam thứ gì, chỉ có loại tình cảm này ả luôn cố chấp, ả chỉ muốn có một người thật lòng quan tâm mình, thật lòng yêu mình nhưng bây giờ đổi lại chẳng còn gì nữa.
Mãi chìm đắm trong suy nghĩ nên ả không để ý.
Khắc Ly kéo bàn tay đang giữ hắn ra nói:" ngươi nghỉ ngơi sớm đi"
Nói xong hắn cũng quay người đi, Như Hoan nhìn bóng lưng hắn rời đi trong lòng quặn đau.
Mãi đến năm ngày sau, Lạc Tuyết mở cửa ra thấy một tờ giấy được kẹp ở cửa rơi vào, cầm lên xem.
Thì ra là Như Hoan hẹn cô đánh một trận, trước đây đã hẹn một lần nhưng vì sự cố gian lận nên đã bỏ lỡ.
Bây giờ ả hẹn chính là đấu một trận nghiêm túc, nếu như một bên thắng thì bên còn lại sẽ hoàn toàn theo xử trí của đối phương.
Đây chính là nói, trận tử chiến sao?
Ngày hẹn chính là bình minh ngày hôm sau.
Lạc Tuyết ít khi thấy được sự nghiêm túc thông qua lời nói của Như Hoan bao giờ, nhưng lời nhắn này hoàn toàn thể hiện ra sự nghiêm túc.
Ả muốn quyết đấu một trận cuối cùng, coi như xong trận này sẽ không còn quan hệ gì với nhau nữa.
Vốn ả sống đến bây giờ cũng không biết mục đích tồn tại của mình là gì, lúc trước ả sống chính là chỉ vì mình, muốn sống một cuộc sống vô ưu vô lo chỉ một mình mình chẳng cần quan tâm đến ai.
Nhưng sau khi gặp Dương Lâm ả nghĩ ý nghĩa sống hiện tại và sau này sẽ là vì hắn nên ả luôn cố gắng, nhưng người ả yêu không còn nữa.
Ả cũng rất tuyệt vọng.
Vậy rồi Khắc Ly đến cho ả cảm giác rung động lần nữa, nhưng ở bên cạnh hắn ả không cảm thấy sự hạnh phúc, nên bây giờ ả muốn được giải thoát.
Nếu như đã là lời hẹn nghiêm túc mình cũng không thể phụ lòng người ta được, nên Lạc Tuyết quyết định đến.
Một lý do khác chính là cô cảm thấy sự bất ổn ở cái tên ma vương Khắc Ly kia, chắc chắn một kẻ có ham muốn thống trị cao như hắn không dễ dàng từ bỏ việc thống lĩnh loài người.
Dù là một chút manh mối nhỏ thì vẫn phải tìm ra.
Hai người gặp nhau ở một bãi đất trống sau một quả núi to, đấu một trận chiến cuối cùng.
Lần này biểu cảm trên mặt Như Hoan hoàn toàn nghiêm túc không có sự kinh thường nào.
Không biết là ai ra tay trước, cả hai bắt đầu lao vào đánh nhau.
Biến động sau núi trong phạm vi mười mét xung quanh chim chóc bay táng loạn, lý do ả định đấu ở đây chính là kẻ thua một đi không trở lại.
Trong khoảng thời gian hai năm cả hai cũng không phải ngồi thảnh thơi uống trà không, mỗi người đều đó tiến bộ riêng.
Cả hai bị đánh văng ra rồi lại lao vào nhau, không hiểu sao nhưng cuối cùng trong lúc đánh Như Hoan bị hộc máu mà dẫn đến thua trận.
Ả nằm thoi thóp trên mặt đất, trên miệng còn có chút máu đọng lại thở từng nhịp nặng nề.
Lạc Tuyết:" ngươi thua"
Như Hoan:"tranh thủ lúc ta còn chưa động thủ được giết ta đi..."
Mặc dù không cam tâm nhưng trong lòng ả cảm thấy nhẹ đi một ít.
Không lâu nữa ả sẽ được giải thoát, không còn phải đau đầu bận tâm gì cái thân thể không ai cần này nữa.
Nhưng rồi chờ mãi chờ mãi, cũng chẳng có cảm giác gì, ả nhìn lên Lạc Tuyết cô không hề làm chút hành động gì chỉ nhìn ả.
"Tại sao ngươi không giết ta!"
Lạc Tuyết khoanh tay:" ta và ngươi cũng không có thù giết cha, sao phải giết ngươi?"
"Ý ngươi ta còn không xứng để ngươi ra tay sao!"
"Tại sao không giết ta!"
Lạc Tuyết nhíu mày:" ta không hận ngươi giết ngươi làm gì, người ta giết qua cũng chỉ có nhiệm vụ hoặc kẻ thù, ta cũng không rảnh đi giết một người không có thù với mình"
Như Hoan:" ngươi không hận ta?"
Lạc Tuyết:" không, vốn dĩ ta đến đây chính là muốn tôn trọng lời thách đấu của ngươi thôi, giết hay không ta không bận tâm"
"Dù gì đánh cũng đã đánh rồi, ta khuyên ngươi nên quay về, bệ hạ vẫn đang tìm ngươi"
Nói xong Lạc Tuyết cũng đi, chỉ để lại thân ảnh của nữ tử áo đỏ