Như Hoan có chút tức giận đi ra ngoài, tâm tình bực bội.
Chợt ả nghe thấy một tiếng động lạ đi đến một bên xem thử, lại không ngờ một cái tò mò này lại tình cờ gặp lại người quen đã hai năm rồi không gặp của mình.
Ánh mắt ả chợt bùng lên hận thù.
Chính người này đã cướp đi hết thảy của ả, từ người ả thích, vị trí trung tâm của sự chú ý, đến cả tất cả người trong tông môn đều coi ả như kẻ thù.
Hại ả không thể ra ngoài gặp người sống trong nơi chỉ có cây cối và cỏ dại, làm bạn với thú và đám ma tộc lỗ mãng kia.
Lạc Tuyết ra ngoài hái thuốc về làm một số thứ, hái xong lại tiện thể nằm nghỉ trên cây lấy ra một trái táo đỏ gậm một cái.
Gậm được hai cái thì cô thấy không ổn, giống như có ai đó đang nhìn mình chầm chầm, cô nhìn về phía khả nghi kia.
Chỉ thấy một bóng người lướt ngang qua lập tức biến mất.
Đoán chắc đó là nữ, y phục vừa dài vừa đỏ.
Đột nhiên từ phía ngược lại phóng ra một đạo pháp, với thân thủ đã luyện qua nhiều năm cô lập tức tránh được, nhảy khỏi cây lập tức muốn tiến lên.
Nhưng có vẻ xui xẻo là người này lại quen thuộc nơi rừng xanh này, thoáng chóc ở bên này thoáng chóc lại ở bên kia không bắt được.
Nếu đã chơi trò đánh lén thì bà đây cũng không thèm công bằng nữa.
Trên tay Lạc Tuyết đột nhiên xuất hiện một chiếc hộp hình vuông, nó giống với màu sắc trên thân và khe rãnh phát sáng của cái thanh đao to lúc đấu với ma tộc.
(cái này là mình vẽ miêu tả thôi, chứ mấy cái khe rãnh phát sáng nó giống với đường điện công nghệ 3D á, mà ko có hình mẫu nên mình ko vẽ giống đc)
Lúc này chiếc hộp lập tức hóa thành hình một khẩu súng, đoán xem vị trí ra chiêu tiếp theo của địch lập tức chỉa súng sang hướng đó bắn nhanh.
Súng bắn ra không phải đạn mà là lưới trên thân là tơ điện.
"A!"
Như Hoan không biết thứ này là gì, vừa giống như lưới bắt cá nhưng mà lại dai và cứng hơn nhiều, không biết thứ bao bọc tấm lưới là gì nhưng nó khiến người ả tê dại đau đớn, cơ thể và da ả giật lên liên tục.
Thần kinh của ả không thể tỉnh táo để phán đoán được nữa.
Tiếng bước chân ngày càng đến gần mà ả hoàn toàn không thể thoát ra được, dẫy dụa cũng vô ích.
"Yo? Hóa ra tưởng ai, thì ra là Như Hoan công chúa đang mất tích!"
Đáp lại Lạc Tuyết chỉ có ánh mắt đầy câm ghét của ả.
"Ta không hiểu ta đã làm gì mà ngươi cứ phải ghét ta như vậy?"
Ả nhìn Lạc Tuyết như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
"Tất cả là tại vì ngươi xuất hiện nên ta mới như bây giờ!" Ánh mắt ả đỏ hoe gân máu hiện lên rõ rõ ràng ràng.
"Tại ta? Nếu ta nhớ không lầm lần đầu là ngươi tự đến chăm chọc ta trước, ta cũng không hề gây hấn với ngươi lúc nào"
Như Hoan:" ngươi là tai họa, chính ngươi mang lại xui xẻo cho người xung quanh, tại vì ngươi nên ta mới ra nông nổi này, tại vì ngươi mà Dương Lâm sư huynh mới chết!"
Lạc Tuyết:" biết ta xui xẻo còn đến gần ta, sao ngươi không nói thẳng là ngươi luôn đem lòng đố kỵ người khác luôn đi"
Lúc trước thì khinh người, trong lúc vẫn còn là đệ tử thực tập ai mà có thiên phú tốt hơn ả, thì ả sẽ trề môi khinh bỉ lại bảo do may mắn, gặp ai cũng chăm chọc vài câu mới hả dạ.
Lạc Tuyết:" ai cũng biết ngươi thích Dương Lâm, vừa lúc huynh ấy ở gần ta ngươi liền chán ghét ta, không phải sao?"
"Ngươi hận ta cũng vô dụng, chính huynh ấy tự dùng thân đỡ cho ta, ta cũng không bảo huynh ấy phải giúp ta đỡ một chiêu đó, hoàn toàn là người ta tự nguyện"
Như Hoan:" nếu không phải tại ngươi thì huynh ấy cũng sẽ không chạy ra đỡ!"
Lạc Tuyết:" nếu không phải tại ngươi đẩy ta thì hắn cũng không chết"
Như Hoan:" không! Tất cả là lỗi của ngươi!"
Ả không muốn nghe bất cứ lời gì từ miệng con tiện nhân này nữa!
"Thay