Hôm nay Diệp Linh đến trường thì có bạn học nói cho cô ta biết, mấy ngày gần đây vẫn luôn có người tìm.
Vậy là cô ta chỉ có thể ra gặp mặt đối phương.
Không ngờ, đối phương lại đưa lại thứ mà mấy ngày này cô ta luôn tìm.
"Cậu...!cậu thấy sợi dây này ở đâu vậy?"
Giọng nói có gái có chút run rẩy.
Sợi dây chuyền này rất quan trọng với cô, đây là di vật của chị cô ấy để lại.
Chị cô ấy đã chết cách đây bốn năm, đáng lẽ chị của cô ấy sẽ có thể có bạn trai, kết hôn rồi sinh con...
"Lúc đó cậu làm rơi nó, sau đó tôi có đến lớp tìm nhưng cậu lại nghỉ học nên không có thời gian đưa lại"
"Cảm ơn cậu nhiều, mấy ngày nay mình tưởng mất nó rồi, nên mình có hơi buồn, cũng may cậu đã giữ lại giúp mình!"
"Không có gì, mình đi trước"
"Nếu có khó khăn gì cần giúp đỡ cứ gọi mình, mình sẽ cố gắng giúp cậu trong khả năng có thể!"
"Ừ"
Lạc Tuyết vẫy vẫy tay rồi đi thẳng, để lại bóng lưng cho Diệp Linh, cô gái đứng đó dường như tâm trạng đã khá lên không ít.
Về lớp, Tiểu Trúc thấy tâm trạng cô gái đã vui lên không ít liền hỏi.
"Sao vậy, mới đi gặp người xong liền cười, được tỏ tình hả?"
"Không phải, là chuyện khác vui hơn!"
Diệp Linh vừa cười mỉm vừa đáp trả cô gái.
"Ồ, vậy là chuyện gì khiến cậu vui như vậy?!"
Tính bát quái của con gái không hề nhỏ, lại còn đang tuổi trẻ thích tìm hiểu, rất dễ tò mò.
"Mình tìm lại được dây chuyền rồi!"
"Thiệt hả! Sao tìm được vậy, không phải nói mất rồi sao!"
"Ừm thì mình cũng tưởng là mất rồi, nhưng mà thật ra là mình lo xa quá, lúc đó có người nhặt được đã trả lại cho mình rồi..."
"Nếu như hôm đó mình có đi học chắc cũng sẽ không phải buồn tận mấy ngày"
"Được rồi, vậy là tốt rồi, tìm lại được đồ thì may rồi!"
Buổi chiều là thời gian đi làm sau khi tan học của Lạc Tuyết.
Vừa vào tiệm liền nghe thấy tiếng quát mắng của chị quản lý.
"Trời ơi, đổ hết ra sàn rồi, bẩn như vậy cô muốn bị trừ lương đúng không hả!"
"Bên kia thì bẩn chưa ai quét dọn, làm cái gì cũng lề mề hết!"
"Dạ, em xin lỗi chị, xin lỗi em đi dọn ngay!"
Thấy cảnh này Lạc Tuyết cũng chả hiện ra biểu tình gì thuận miệng lên tiếng.
"Em tới rồi"
Vừa nghe thấy giọng quen thuộc, chị quản lý vừa nãy còn đang hổ báo la mắng nhân viên lập tức chim cút lại, nói năng cũng lắp bắp.
"Lo mà dọn sạch sẽ tôi...!tôi...!tôi vào trong trước!"
"Dạ!"
Đối với Lạc Tuyết người này tỏ thái độ không muốn dính líu đến cô vì sợ.
Nhưng không có nghĩa là cô ta cũng sẽ sợ những người khác, vì Lạc Tuyết lúc đó cũng không có nói gì về người làm chung cả.
Nên cô ta tranh thủ lúc Lạc Tuyết chưa tới, ra oai với nhân viên một chút.
Tránh cho bọn họ thấy cô ta dạo này không lên tiếng mà không biết thân biết phận nữa.
Ai ngờ đang mắng thì người tới.
Lạc Tuyết đi vào tò mò hỏi một câu.
"Chị ấy lại bị gì vậy?"
Nữ nhân viên đang lau dọn ngẩng đầu lên trả lời.
"Thì lúc nãy vừa lau sàn xong nè, nền còn ướt mà khách vào order nên chị bưng đồ lên, bị té nên đổ hết ra sàn vậy là bị mắng"
Nữ nhân viên nhúng vai một cái.
"Ồ vậy chị cứ dọn tiếp đi nha"
"Cái con bé này, vào trong thay đồ đi còn