Sáng ngày hôm sau, như mọi hôm Trịnh Thần sau giờ học sẽ cùng bạn chơi bóng rổ.
Sau khi xong, theo thói quen sẽ xem điện thoại.
Có một tin nhắn gửi đến mà hắn chưa đọc, là của người bạn quen qua game kia.
Cũng không phải là tin gì quan trọng, hắn gửi lại cho người bạn kia một tin nhắn chả liên quan.
[Vừa cùng bạn chơi bóng xong, bây giờ mà có một chai nước có ga uống thì tốt]
Ăn trưa, đột nhiên cô bạn của Thất Thất đến rồi đưa cho hắn một chai coca.
Lúc đầu hắn cũng không nghĩ nhiều, nhưng khi về nhà có thời gian suy nghĩ về người này lại thấy lạ.
Con bé đó lần đầu tiếp cận với hắn mà biết hắn muốn ăn mỳ cay, xong lại trùng hợp biết được hắn vừa thất tình, lần ngày hôm nay lại vô tình mua trúng nước có ga mà hắn muốn uống.
Có thể là trùng hợp, nhưng mà nhiều lần như vậy đến thằng ngốc cũng sẽ nghi ngờ.
Hắn quyết định ngày mai lại thử con bé đó, bây giờ thì phải đi tắm.
Vừa mở tủ đồ ra thì thấy lạ, hình như hôm sáng nó không như này...
Sáng nay hắn đi học đã nhìn rõ là trong tủ này có một cái quần trắng của hắn để ở trên cùng, sao bây giờ nhìn vào lại là cái quần xám tro rồi?
Nghĩ tới mấy ngày nay hắn vẫn luôn bị một kẻ rình mò biến thái, không lẽ người đó lại đến phòng của hắn...
Nhớ lời của mấy chú cảnh sát tư vấn, hắn kiểm tra trong phòng xem có camera mini hay không.
Biết được trong phòng không có gì hắn thở phào nhẹ nhõm.
Ngày mai nhất định phải đến đồn hỏi tiến độ điều tra mới được!
Ngày hôm sau, lại như mọi hôm mà phát huy, lần này sau khi chơi bóng xong cô bạn kia lại đến, đưa hắn một chai nước, sau lại đưa một cái khăn tay.
Nhưng lạ ở chỗ là cái khăn này hắn cứ thấy chất liệu rất quen, nó lại còn màu trắng nữa.
Chỉ hắn không nghĩ được nhiều nên là tiện tay lau lên mặt, xong sau đó vào nhà vệ sinh rửa lại bằng nước, đột nhiên hắn nhận ra, cái khắn đó rất giống chất liệu cái quần hôm qua hắn vừa mới mất.
Đột nhiên hắn nhớ lại những biểu hiện khác lạ gần đây của cô gái đó, vô thức hắn lấy điện thoại ra nhắn một câu vào trong tin nhắn người bạn game của hắn.
[Đột nhiên thèm sữa dâu]
Tuy mong chỉ là nghi ngờ của một mình hắn, nhưng...
Quả như hắn nghĩ, không lâu cô bạn kia lại đến, cũng trùng hợp đưa cho hắn một hộp sữa dâu.
"Cho anh nè, em vừa tiện thấy hộp sữa dâu liền nhớ đến anh nên mua đó"
"Cảm...!ơn"
Thấy Trịnh Thần đang không tập trung, Thất Thất đi đến vỗ vào vai hắn một cái.
"Gì vậy?"
"Bạn...!bạn em...!biết anh...!muốn uống sữa dâu..."
"Ay! Chắc là cậu ấy thích anh nên biết sở thích của anh thôi"
"AAAAA trời ơi em không hiểu, con bé đó nó...!chết rồi...!anh vừa lau cái thứ đó lên mặt mình..."
"Gì vậy chứ?"
"AAAAAAA CHẾT ANH RỒI, KINH TỞM CHẾT LUÔN, PHẢI ĐI RỬA MẶT THÔI!!"
Đột nhiên thấy Trịnh Thần hét lên rồi lao vào nhà vệ sinh, khiến Thất Thất khó hiểu lại càng khó hiểu.
Nhưng không lâu sau, sáng ngày tiếp theo con bé liền biết có chuyện gì vừa xảy ra.
Hôm nay tự nhiên có hai đồng chí cảnh sát xông vào lớp cô, rồi hỏi về bạn của cô, sau đó áp giải cô bạn kia đi rồi.
Lúc đi ngang thấy Trịnh Thần cô bạn kia liền gào lên như bị điên vậy.
"Anh Trịnh Thần ơi cứu em, mấy người này định bắt em, chúng ta là bạn tốt của nhau mà!!!"
"Tôi không có bạn biến thái như cô đâu, phiền các người mau đưa người đi nhanh một chút!!"
"Sao có thể, lúc trước anh còn nói chỉ có em là bạn tốt của anh thôi mà, sao anh lại bán đứng