“Cô gái, muốn quyến rũ trẫm à?”“Nàng là người của thôn họ Ngưu cách vách ư?”“Nếm thử đi, máu ngọt lắm.”“Em là em gái của anh mà!”“Bệ hạ chỉ yêu vẻ ngoài của mình thôi.”“Đeo lên, đeo hết lên đi.”“Dùng sạc dự phòng có được không em?”“Hối hận rồi à? Có phải mỗi một đốt xương, mỗi một tấc da đều đang hối hận không?”“Ấy, đừng có tưới nước cho ta!”……Lúc Nhụy Bạch Y tỉnh lại, cả người nàng ướt đẫm mồ hôi, chiếc giường băng lạnh lẽo nàng đang nằm tựa như biến thành một cái lò nướng. Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, mấy đêm nay nếu không mất ngủ thì nàng lại nằm mơ.Mơ mười lần thì đến bảy tám lần đều liên quan đến Thái Tử, có vài cảnh tượng còn mơ đi mơ lại rất nhiều lần. Nàng mời thần giải mộng tới giải thử, thần giải mộng lại nói là nàng nhung nhớ Thái Tử quá độ mới thành ra thế này.Nhung nhớ quá độ?Nhụy Bạch Y cạn lời xoa cái trán đang sưng to lên, ngắm nghía vị trí bên cạnh mình theo bản năng. Cạnh nàng chẳng có gì cả, chỉ thấy một luồng khí lạnh toát lên từ chiếc giường băng.Bởi vì bây giờ nàng không phải ở Cửu Trọng Thiên, mà là ở Hàn giới, Thái Tử cũng không ở đây.Bình thường mỗi lần nàng xuống Hàn giới xử lý tranh chấp, chàng đều sẽ đi cùng với nàng. Lần này chàng rốt cuộc không theo cùng, nàng cho rằng mình sẽ được thanh nhàn, ai ngờ nàng lại mơ thấy chàng liên tục mấy đêm, đúng là y như ma làm.Lật người mấy lần trên giường băng, Nhụy Bạch Y cảm thấy mình còn chưa ngủ đủ, còn muốn ngủ tiếp một lát, nhưng cứ nhắm mắt là lại nhìn thấy gương mặt của Thái Tử, cuối cùng nàng vẫn lựa chọn rời giường.Nàng vừa mới ngồi dậy, một tiếng “răng rắc” vang lên, chiếc giường băng lạnh đột nhiên vỡ ra, bên tai có tiếng vang lớn ầm ầm ầm, tựa như một con quái vật khổng lồ đang ầm ĩ ngoài lâu đài băng của nàng.Nàng còn chưa kịp phản ứng gì, một cái đầu to cộ màu xanh dương chui vào trong cổng lâu đài băng của nàng, gào lên tiếng rồng gầm bi thống.“Tiểu thần long?”Nhụy Bạch Y nhíu mày.Quái vật khổng lồ xông đến không ai khác chính là thần thú có khế ước với Thái Tử trên Cửu Trọng Thiên, con trai nhỏ của Long Vương.Con rồng lớn màu lam lại rống lên vài tiếng, lúc truyền vào thần thức của Nhụy Bạch Y, lại là giọng trẻ con non nớt: “Không hay rồi Thái Tử Phi ơi! Thái Tử ngài ấy, ngài ấy tẩu hỏa nhập ma rồi! Sắp chết rồi!”Nhụy Bạch Y: ?…Trên Cửu Trọng Thiên, một bông sen trắng đẹp như băng trong như ngọc đang đong đưa trái phải, cánh hoa non mềm vặn vẹo rơi rớt, chỉ nhị khô héo. Một ánh lửa màu xanh lá mạ bùng lên, cánh hoa đột nhiên tụ lại, rơi xuống từng mảnh từng mảnh một cách bất đắc dĩ.Tiên hầu khóc lóc thôi rồi, thần sắc chúng thần nghiêm trọng, những chòm râu phết đất bị gió thổi tung bay. Thiên binh thiên tướng tay che ngực trái, vẻ mặt dữ tợn vì cơn đau buồn. Những con thú biết bay phủ kín tầng không, kêu rên ầm ĩ. Bốn con rồng lớn vọt lên từ đáy biển sâu, bắn lên những gợn sóng lớn, châu đầu vào bầu trời.Ầm ầm ầm một tiếng, mưa to tạt từ tầng trời thứ chín xuống thẳng tầng trời thứ nhất.“Con cưng của mẹ ơi, sao con lại……” Đôi mắt của Thiên Hoàng nương nương đỏ bừng, bà kéo tay áo lên che mặt, nước mắt nước mũi dây hết lên đấy. Thiên Đế ôm bà vào lòng, vỗ vỗ bả vai bà. Công chúa cũng đi tới, cũng vỗ vỗ bả vai bà, thở dài nặng nề.Bông sen trắng sắp rụng trụi cánh kia, chính là con trai của họ, Thái Tử của Cửu Trọng Thiên Ngụy Nhuận.Người tu tiên phải trải qua trắc trở và hiểm trở rất lớn mới có thể bước lên thông thiên đại đạo, còn Thái Tử vừa sinh ra đã là tiên thai, ngoại trừ hồi mới sinh gặp một kiếp nạn, thì về sau bình an trôi chảy, lại còn nhờ vào dòng máu mạnh mẽ mà chỉ phí một ít công phu đã nhẹ nhàng đưa tu vi đến đỉnh cao.Mà hiện giờ, chuyện gì nên tới vẫn phải tới, mặc dù là con của tôn thần, cũng khó thoát được sự khảo nghiệm của Thiên Đạo.Cái gọi là kiếp, chính là dục vọng và nỗi sợ sâu thẳm nhất trong tâm hồn.Trong nháy mắt Thái Tử oe oe cất tiếng khóc chào đời ra khỏi cơ thể của người mẹ Thiên Hoàng tôn quý kia, chàng đã có tất cả, chẳng thiếu thứ gì, chỉ trừ mỗi tình yêu.Nếu nói là không có tình yêu, thì thật ra không phải là không có, chỉ là không được nồng nhiệt lắm thôi.Chàng cưới mỹ nhân đệ nhất Hàn giới Nhụy Bạch Y mà chàng đã theo đuổi mến mộ 800 năm. Mỹ nhân trong ngực, hàng đêm quấn quýt si mê, sao lại không có tình yêu? Chỉ là những chuyện thoạt nhìn vô cùng viên mãn, thì lại càng muốn đâm thủng một cái lỗ cho nó, rồi sau đó phải nghĩ cách lấp cái lỗ này lại, thế mới có vẻ oanh oanh liệt liệt.Thiên Đạo nện một đòn “tình kiếp” lên người chàng.Nhụy Bạch Y giao công việc xử lý tranh chấp của ba tộc Áo Lam, Áo Đỏ, Áo Lục cho một vị có tuổi trong tộc Áo Trắng, kêu lão giải quyết mọi chuyện, rồi mới theo rồng lớn và hai thần tướng chạy tới Thiên Đình.Dọc đường đi con rồng lớn đã phá hư không ít cảnh trí ở Hàn giới, Nhụy Bạch Y không để ý, còn bốn tộc người ở Hàn giới lại không dám có ý kiến. Họ đều chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự tình, cũng không biết được chủ nhân của họ vừa đi, đến lúc về đã là chuyện của mấy trăm năm sau rồi.…“Phụ đế, mẫu hoàng.” Nhụy Bạch Y vội vàng chạy tới nhìn thấy cảnh này, bèn đứng ngây ra, không thể không liên hệ chuyện trước mắt với những giấc mộng mấy đêm rồi nàng mơ.“Con dâu!” Thiên Hoàng nương nương xông tới giữ chặt tay nàng, hai mắt đẫm lệ, nghẹn ngào ra tiếng, “Aizz, con cưng của ta nó……”Nhụy Bạch Y không quen đụng chạm với người khác ngoài Thái Tử, kể cả mẫu hoàng của Thái Tử. Giữa mày nàng nhíu nhíu, nhưng nàng nhịn ý nghĩ muốn tránh đi, vẫn cầm lấy tay của Thiên Hoàng nương nương.Con rồng lớn bay qua, đuôi rồng cuốn đóa hoa sen trắng rơi rớt chỉ còn mấy miếng lá cây, cọ vào thân hoa bằng lớp vảy lấp lánh ánh lam, thả nó vào lòng ngực Nhụy Bạch Y.Bông sen trắng đã không thể hóa thành hình người nữa, nhưng trong khoảnh khắc rơi vào lòng Nhụy Bạch Y, hai cánh hoa còn chưa rớt của chàng lập tức ôm lấy ngón tay nàng, thế nào cũng không chịu buông ra, nhụy hoa cọ lên móng tay nàng, nhưng lại không chịu nổi gánh nặng. Xoẹt một tiếng, cánh hoa rụng khỏi đài.Một quyển sách Thiên Đạo rơi xuống lòng bàn tay Thiên Đế, ngài mở sách ra, trên đó là một đám chữ như chó bò. Đám chữ này cái sau theo cái trước nhảy lên đỉnh đầu bông sen trắng, bay vo ve mấy vòng như muỗi mới tìm được vị trí chính xác của mình, xếp thành một hàng chữ có thể đọc lưu loát như sau:【 Thiên hà đã định, biển bạc hóa hoang, mênh mông hội tụ nuốt mặt trời, từ thuở thượng cổ tĩnh lặng ban đầu, phá mây chém nguyệt, phục thủy quy hết vạn giới về một, lại, tình căn tan nát, lịch chín kiếp, trả chân tình. 】Chúng thần phải mất một lúc mới nhận hết được mặt chữ, nhưng những chữ này tách riêng ra thì họ hiểu, giờ xếp cạnh nhau, lại không rõ là đang biểu đạt điều gì.Chỉ có Thiên Đế và Thiên Hoàng nương nương là hiểu rõ, họ phiên dịch cho chúng thần, nói đúng ra, là phiên dịch cho Nhụy Bạch Y: “Thái Tử tu luyện quá độ, tẩu hỏa nhập ma, vậy nên hãm kiếp, phải trải qua nỗi khổ trong chín kiếp, kiếp nạn này là tình kiếp.”Nhụy Bạch Y nhíu mày.…Thân thể của Thiên Hoàng nương nương mang theo hắc linh căn có thể kiểm soát thời gian và không gian. Bà dùng hắc linh căn xuyên vào chín kiếp của con trai bảo bối nhà mình, lúc về tinh thần tiều tụy, thân hình đầy đặn cũng gầy đi rất nhiều.Thiên Đế hỏi bà chuyện ra sao, bà kể cả đêm cho ngài, cũng khóc nguyên một đêm.Dù sao cũng là con trai của mình, Thiên Đế biết rõ tính tình chàng, ngài mường tượng một thoáng, nghĩ ra một cách không gọi là gian lận.Thiên Hoàng vừa nghe, mắt bà bèn sáng lên. Ngày hôm sau, bà đi giải thích với Nhụy Bạch Y.Cả gương mặt bà đều là vẻ cầu xin, “Nói tóm lại, nếu muốn cứu cục cưng, thì con dâu cần phải nhập vào chín kiếp của nó, giành được tình cảm chân thành của nó. Bằng không kiếp này nó độ không được, sẽ bị hồn phi phách tán.”Nhụy Bạch Y: “……”Ngụy Nhuận là phu quân của nàng, cũng là Thái Tử kế thừa ngai vị Thiên quân trên Cửu Trọng Thiên trong tương lai, nàng tất nhiên là phải đi. Nhụy Bạch Y liền nói với Thiên Hoàng, “Nhi thần nghe mẫu hoàng.”Một con rồng lớn màu lam vẫy đuôi lội tới, bơi tới cạnh váy Nhụy Bạch Y, rầm rì một tiếng.Thiên Hoàng gạt lệ, nói: “Chuyến này đi, để Tiểu Hanh Tức đi chung với con.”Tiểu Hanh Tức là hậu duệ Long tộc, cũng là thần thú mang khế ước của Thái Tử.Thiên Hoàng dứt lời, rồng lớn lập tức quay người biến đổi, hóa thành một con rắn béo to bằng ngón tay, bò từ đuôi váy Nhụy Bạch Y lên đầu vai nàng, cuộn thành một cục.Không trung dưới chân vỡ ra từng khe nứt, ánh sáng chói mắt lóe ra từ khe hở. Ánh sáng nhanh chóng xoay tròn lên, tụ thành một trận lốc xoáy màu đỏ tím.“Đây là lốc