Hoàng Phủ Nhuận siết quyển 《 Sách trị quốc 》 trong tay, ngón trỏ và ngón cái để bên trán và trên xương gò má, đôi mắt buông xuống, nửa mở nửa khép, tựa như đang nghỉ ngơi, lại tựa như đang suy nghĩ rất lung. Khung cửa xe rỗng chạm trổ hoa mai hồng cố ý để mở, bức màn bị gió lạnh thổi bay phần phật. Mái tóc dài của chàng trai tung bay trong sự âu yếm của cuồng phong, toát lên vẻ đẹp phóng đãng hỗn độn và tà mị.Đột nhiên, chàng nghe thấy thái giám bên ngoài gào hai tiếng “Dừng tay” bằng chất giọng the thé.Hoàng Phủ Nhuận không để trong lòng, mí mắt cũng chẳng thèm nâng chút nào, nghĩ thầm chắc cùng lắm thì lại có đám trộm cướp không có mắt ở đâu nhảy ra, hoặc là phường nghịch tặc muốn mưu phản đây. Nhưng mãi một lúc lâu vẫn chưa có tiếng đánh nhau, thái giám tổng quản Cao Thường Hỉ theo hầu ngoài xe ngựa nói: “Bệ hạ, phía trước có nữ thổ phỉ cướp bóc dân lành.”Hoàng Phủ Nhuận “Hả?” một tiếng, mở to mắt.“Bệ hạ, thổ phỉ đã bị người của chúng ta bắt rồi. Người bị đánh cướp là một…… là một chàng trai rất đẹp, nói là thầy lang vừa xuất sư không lâu, lên núi hái thuốc, lại gặp phải thổ phỉ đánh cướp. Hắn còn nói hai ả thổ phỉ này thấy hắn ta đẹp trai, muốn đưa hắn ta lên núi làm phu phu áp trại cho trại chủ ạ.”Hoàng Phủ Nhuận: “……”“Bệ hạ, thầy lang nhỏ này đáng thương quá, xin hỏi xử lý hai nữ thổ phỉ này thế nào đây ạ?” Cao Thường Hỉ nói.“Lột da, đút cho con trai trẫm ăn.”Giọng nói của chàng trai không hề phập phồng, như thể đang nói trẫm đói bụng, mang bát cơm lên đây, nhưng Cao Thường Hỉ nghe mà thấy lạnh cả sống lưng.Lão cảm thấy mình hầu hạ Hoàng Phủ Nhuận lâu thế rồi mà còn chưa chết, quả là Diêm Vương gia chê cái mạng của lão thối.Nói là đút cho con trai ăn, nhưng vị bạo quân điện hạ này không có con trai, mà là chỉ hai con sư tử bờm đen được săn về từ phía nam.Bởi vì Hoàng Phủ Nhuận tự dưng một hôm nổi lên thương xót với sinh mệnh nhỏ nhoi của đám tướng sĩ của chàng, nên lúc đi săn phía nam, chàng cố ý săn hai con sư tử con lông đen dữ dằn, rồi tìm kẻ thuần thú đi thuần hóa, chuyên dùng để đối phó với bầy sói mỗi lúc chàng nghỉ qua đêm trên núi rừng.Hai con mãnh thú này được nuôi lớn nhờ biết bao máu thịt của đám tử tù.“Dạ.” Cao Thường Hỉ lên tiếng, xoay người vung bàn tay lên, lệnh cho thị vệ áp giải hai nữ thổ phỉ đi xử lý ở chỗ xa xa một chút, miễn cho bốc mùi tới vạn tuế gia nhà họ.Nhụy Bạch Y và một “nữ thổ phỉ” khác bị áp giải đi.Bán Sâm Lang thấy thế, đôi môi hơi phai màu son bèn cong lên, gã được hai tiểu thái giám đỡ lên, lập tức ho khan vài tiếng rũ rượi.Cao Thường Hỉ đi qua ngắm nghía mặt gã cẩn thận, càng nhìn càng cảm thấy chàng trai trẻ này có dung mạo tựa Phan An, bệ hạ nhìn thấy nhất định sẽ thích, liền vâng chịu suy nghĩ kiên định cho cái nửa thân dưới của Hoàng Phủ Nhuận, lớn gan kêu người đỡ thầy lang nhỏ này tới trước cỗ kiệu đẹp đẽ quý giá kia.“Bệ hạ.” Cao Thường Hỉ gọi một tiếng.Hoàng Phủ Nhuận nâng mí mắt lên.Cao Thường Hỉ vội nói ngay chuyện quan trọng: “Bệ hạ, thầy lang nhỏ này đáng thương quá, vết roi quất trên người rất là nghiêm trọng. Bệ hạ, ngài muốn nhìn một cái không ạ?”Ngước lên liếc một cái thôi, bệ hạ ngài nhất định sẽ thích đấy ạ.Nếu không phải cực kì tự tin với dáng vẻ của thầy lang nhỏ, Cao Thường Hỉ thật sự không dám đến quấy rầy sự thanh tịnh của Hoàng Phủ Nhuận.“……”Để phù hợp hình tượng, Hoàng Phủ Nhuận cuối cùng “Ờ” một tiếng. Lập tức có hai tiểu thái giám tiến lên theo ánh mắt của Cao Thường Hỉ, cởi bỏ màn xe thay Hoàng đế bệ hạ của họ, để chàng thấy rõ gương mặt nhỏ tuấn mỹ của thầy lang.Bán Sâm Lang nhất thời lo lắng hơn hẳn, hai chân run run không kiềm chế được. Tuy rằng gã rất tự tin với vẻ đẹp của mình, nhưng kẻ sắp đối mặt lúc này là tên bạo quân giết người không chớp mắt kia. Nhỡ gã chọc cho bạo quân không hài lòng chỗ nào, bạo quân cũng sẽ lột da gã, nhưng phải làm sao mới đúng đây.Chân gã vừa run, trái tim cũng run rẩy theo cùng.Quốc sư nước Ô Tang ẩn trong nơi tối tăm, cải trang thành tiều phu lên núi đốn củi nhìn chằm chằm một màn này. Lão nheo đôi mắt già nua, thấy sự tình tiến triển thuận lợi như đã được lường trước, khóe mắt lão cong lên, ép ra mấy nếp nhăn ở đuôi mắt.“Á!”Đột nhiên có một tiếng hét thảm vang lên.Cao Thường Hỉ lăn long lóc một cái chắn trước xe ngựa, kêu “Hộ giá!” tưởng có thích khách nhảy ra từ chỗ nào.Khuỷu tay Hoàng Phủ Nhuận đè lên đầu gối, nắm tay to của chàng nửa chống lên cằm, dù bận vẫn ung dung nhìn quanh quất. Đột nhiên chàng muốn nhìn thử xem là kẻ nào không muốn sống đi tìm cái chết, ai ngờ dáng hình ánh vào mắt chàng lại là một thiếu nữ mảnh khảnh, mặt mày xấu xí toàn nốt rỗ.Cây roi trong tay thiếu nữ vung lên, quật lên người hai tên thị vệ, chiếm thế thượng phong. Thống lĩnh sửng sốt trong chốc lát, ra lệnh một tiếng, bọn thị vệ tức khắc kéo cung, đồng thời nhắm về phía thiếu nữ kia.Thầy lang nhỏ đứng trước xe ngựa mắt đỏ hoe vọt tới trước mặt chàng: “Bệ hạ, chính là ả! Chính là ả! Huhuhu bệ hạ ơi, ngài xem trên người ta này, chỗ này chỗ này, rồi cả chỗ này nữa, đều là do ả quất cả đó, ả đúng là quá độc địa! Bệ hạ phải cẩn thận! “Cao Thường Hỉ nói: “Nô tài tưởng là ai, hóa ra là nữ phỉ kia. Một ả nữ phỉ thôi, bắn chết luôn đi. Quấy nhiễu thánh giá, tội đáng chết vạn lần.”Nói thì chậm, lúc xảy ra thì nhanh, mũi tên trong tay đám thị vệ bay vút đi như ý lão, bắn thẳng về phía nữ thổ phỉ cục súc kia.Nhụy Bạch Y thấy thế, mũi chân ấn đất nhảy lên không trung, dùng chiếc roi dài trong tay quét hết đám tên nhọn dày đặc đang bay tới.Nhưng thôi những chiêu mà nàng dùng để đối phó đều là kĩ xảo, hình như thân thể của chủ cũ không tốt, lâu rồi không luyện tập chân cẳng cũng không được linh hoạt, sau khi xuyên đến thế giới này nàng cũng không thể vận dụng pháp thuật. Không bao lâu sau, vai trái của nàng bị một mũi tên ngắn đâm phải. Nàng ngã xuống mặt đất, thị vệ trước mặt nháy mắt đã xông tới, vây nàng ở giữa, kiếm dài bên hông đều được rút ra đồng loạt, ánh bạc đâm vào tròng mắt.Nhụy Bạch Y không để trong lòng. Tay nàng cầm mũi tên, vừa mới chuẩn bị dùng lực rút ra, nàng chợt phát hiện trên mũi tên này có độc, sức lực của nàng bị độc tính mạnh mẽ rút đi gần hết, hai giọt máu chảy xuống từ khóe môi nàng.“Bệ hạ, huhuhu ngài nhất định phải giết nữ thổ phỉ này đi!” Một thiếu niên xinh đẹp trắng nõn sạch sẽ chạy tới, lã chã chực khóc chỉ vào nàng.Đau đớn khiến trán Nhụy Bạch Y rịn ra những giọt mồ hôi li ti trong suốt. Mồ hôi quyện cùng những nốt rỗ nàng vẽ bằng mực nước lên mặt để thay đổi dung mạo, khuôn mặt nàng tức khắc trở nên càng khó coi hơn. Một đôi mắt long lanh tinh xảo khảm trên một khuôn mặt như vậy, có vẻ phí phạm của trời.Ngay lúc té xỉu, nàng thấy một đôi giày bó màu vàng chói đi đến trước mặt nàng.……Trong lều trại màu vàng chói được dựng tại chỗ, khói trong lò lượn lờ, một đám tiểu thái giám và mấy thôn phụ bị bắt tới tạm thời đang bận bịu trong ngoài, bước chân vội vàng.Một chàng trai trẻ tuấn mỹ dáng vẻ thư sinh đang run bần bật quỳ cạnh giường, cổ rụt vào trong quần áo.Ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của