Hoàng Phủ Nhuận nhấc người dậy, ngồi vào bên giường, nhíu mày nhẹ nhàng bế Nhụy Bạch Y lên, vòng qua bả vai gầy của nàng ôm nàng lên trước người mình. Chàng vốn đã chuẩn bị tốt tinh thần nữ thổ phỉ đánh nhau cực kì cục súc này là người có tính tình cương liệt, sẽ không để mặc chàng đùa nghịch vì chàng là đế vương. Ai ngờ nữ thổ phỉ ngoan đến kỳ cục, chàng ôm nàng, nàng cứ để chàng ôm, không phản ứng lại chút nào.Phản ứng kiểu này không hề có ý tứ muốn lấy lòng chàng, càng không phải bởi sợ hãi chàng mà không dám phản kháng.Hoàng Phủ Nhuận cảm thấy càng thú vị hơn, khóe môi không khỏi nhếch lên, nhưng khi tầm mắt chàng di đến vai trái nhiễm đỏ máu của Nhụy Bạch Y, tâm trí chàng bỗng thấy nhói lên một chút.“Ngươi nói, trẫm làm theo.” Hoàng Phủ Nhuận liếc về phía lão thái y.Lão thái y tuy rằng bịt mắt, nhưng sau khi ngẩn người, liền lập tức phản ứng ra là Hoàng Phủ Nhuận đang nói chuyện với lão, “Dạ dạ” một tiếng, vội bình tĩnh lại nói những nội dung băng bó quan trọng cho Hoàng Phủ Nhuận.Tay Hoàng Phủ Nhuận phủ lên ngực Nhụy Bạch Y, vùng mềm mại chàng chạm phải khiến hồn chàng run rẩy, hơi khựng lại. Chàng ngừng một lát, mở miệng nói: “Mạo phạm.”Lão thái y: “……”!!!!Bạo quân! Người là bạo quân đó! Bạo quân sao lại có thể nói ra hai chữ “Mạo phạm” này chứ?!Lão thái y suýt thì không nhịn được kéo khăn che mắt xuống, muốn xem thử có phải Hoàng Phủ Nhuận bị yêu quái nhập vào không.Nhụy Bạch Y nhíu mày, lôi kéo sức lực lấy tay véo véo vào đùi Hoàng Phủ Nhuận, nói bằng giọng suy yếu: “Người…… Nhanh lên.”Miệng vết thương của nàng rất đau.Hoàng Phủ Nhuận: “……”Lão thái y: “…………”Nữ thổ phỉ này không chỉ cục súc, mà còn vô cùng… vô cùng thẳng miệng đấy!Hoàng Phủ Nhuận không thèm bận tâm phong độ với chả không phong độ gì nữa, cũng không hề bận tâm liệu Nhụy Bạch Y có thể sợ hãi và kháng cự không, xử lý miệng vết thương cho nàng quan trọng nhất.Toàn bộ quá trình, cô gái trong lòng ngực đều cực kỳ ngoan mềm, mặc chàng làm gì thì làm, cau mày tựa như còn hơi ghét bỏ động tác của chàng chậm quá.Mặc dù da thịt Nhụy Bạch Y rất trắng, trong lúc lơ đãng đụng vào cũng thấy mềm mượt như châu ngọc, nhưng Hoàng Phủ Nhuận không nổi lên chút tâm tư không hay nào, chuyên chú xử lý miệng vết thương cho Nhụy Bạch Y dựa theo chỉ thị của lão thái y, sợ chàng chỉ cần không cẩn thận một cái, thiếu nữ trước mắt thoạt nhìn nhu nhược đến kì cục, không hề mạnh mẽ như lúc đầu đang nằm trong ngực chàng sẽ như cành hoa bị bẻ gãy.Cao Thường Hỉ kêu người ra roi thúc ngựa đến thôn gần nhất tìm một bộ quần áo sạch sẽ cho “Nữ thổ phỉ” dựa theo lệnh của Hoàng Phủ Nhuận, để một thôn phụ đem vào.Người ở trong thôn toàn là thôn dân mộc mạc, những món quần áo này đương nhiên là quần áo mà thôn phụ hay mặc, mặt trên thêu rất nhiều những bông hoa xanh nho nhỏ. Cao Thường Hỉ rất chu đáo, những chuyện Hoàng Phủ Nhuận không nghĩ tới, lão đều có thể nghĩ đến, không chỉ phái người đi tìm quần áo, mà còn tìm một đôi giày nhỏ xinh xẻo màu trắng thêu hoa, đến cả chiếc khăn thêu hoa để trùm tóc của thôn dân cũng có, còn có thêm một chiếc túi tiền thêu hoa nhỏ có thể để bạc vụn.Hoàng Phủ Nhuận nhìn đống đồ vật được đưa đến trước mắt mình, chẳng hiểu sao thấy rất thích, khóe môi không khỏi cong lên, chàng mặc thật cẩn thận cho người con gái đẹp trong lòng mình.Nhụy Bạch Y vẫn ngoan ngoãn suốt cả quá trình như cũ, Hoàng Phủ Nhuận nâng tay nàng, nàng cứ để chàng nâng, chàng ôm nàng thế nào, nàng cũng không tránh né. Thậm chí không đợi Hoàng Phủ Nhuận đặt đầu nàng lên ngực chàng, nàng cũng sẽ tự động dựa sang.Dường như nàng mệt cực kì, không có chút sức lực nào, chỉ muốn dựa vào nghỉ ngơi tử tế trong chốc lát, suốt cả quá trình không hề bố trí phòng vệ gì với Hoàng Phủ Nhuận.Chờ mặc xong quần áo, chiếc chăn ấm áp cũng đắp lên bụng Nhụy Bạch Y rồi, đôi mắt đen đặc của lão thái y mới có thể nhìn thấy ánh sáng lần nữa.“Lại đây kiểm tra chút đi.” Hoàng Phủ Nhuận liếc mắt qua một cái.“Dạ! Bệ hạ.” Lão thái y dụi đôi mắt hơi hoa lên, vội vã dịch người qua.Để bảo toàn cái mạng nhỏ của Nhụy Bạch Y, giấu bệnh sợ thầy là không được, Hoàng Phủ Nhuận cũng không muốn, chàng vẫn hơi xốc lớp ngoài xiêm y của Nhụy Bạch Y lên một chút, để lão thái y xem xét.Lão thái y cẩn thận ngắm nghía, gật gật đầu: “Bệ hạ, không có vấn đề gì, bệ hạ làm rất tốt ạ!”Nói vậy cũng không phải nịnh hót, mà là sự tinh tế trong việc băng bó xử lý của Hoàng Phủ Nhuận quả thật nằm ngoài dự kiến của lão.“Đi xuống.” Hoàng Phủ Nhuận nhàn nhạt nói.Một tiếng “Đi xuống” này như lệnh đặc xá, nội tâm lão thái y đang vô cùng kích động nhưng bề ngoài vẫn không một gợn sóng mà “Dạ!” Một tiếng, thành công lui xuống, thầm thở gấp ở trong lòng.Đứng trước ánh mắt của bạo quân mà vẫn còn có thể tung tăng nhảy nhót nhìn thấy vầng mặt trời sớm mai, chính là một loại bản lĩnh.Cô gái trong lòng đã ngủ, chàng cúi đầu nhìn xuống, đập vào mắt chính là cặp lông mi vừa dài vừa dày như chiếc lược kia của nàng, vừa lúc che đi đôi mắt xinh đẹp của nàng.Lúc này Hoàng Phủ Nhuận mới tinh tế đánh giá khuôn mặt dơ hầy