Edit: Miểu
- -----------
Ngày thường hắn không có nói nhiều, cho nên đột nhiên nói một đoạn lời dài như vậy thật đúng là mới mẻ.
Cho dù hắn nói ra những cái ưu điểm của mình nhưng cũng không khỏi khiến người ta cảm thấy có chút ấu trĩ, hơn nữa tốc độ nói của hắn cũng không được nhanh, nhưng Bạch Trà lại rất kiên nhẫn nghe hết.
Ánh mắt của cô mang theo ý cười, giống như là cho dù hắn nói có lắp bắp, hay là nói những câu khiến người thường cảm thấy ấu trĩ buồn cười, thì cô sẽ đều kiên nhẫn để nghe hắn nói xong từng câu từng chữ.
Không biết vì sao, trái tim của Tống Tuyên chợt yên ổn lại, ánh mắt hắn nhìn cô đều là sáng lấp lánh.
Mà giống như trong mọi kịch bản thường viết thì ở trong bầu không khí tốt đẹp này, sẽ luôn có một số người gây mất hứng xuất hiện.
"Tống Tuyên!" Tống Trình đến gần vài bước, nắm được cánh tay của Tống Tuyên, "Em đi lại đây cho anh!"
Bạch Trà cũng đồng thời bắt được một cánh tay khác của Tống Tuyên, "Em ấy tự suy nghĩ của mình, không cần thiết phải nghe lời của anh."
Tống Trình nhíu mày, trên tay dùng sức, Tống Tuyên liền bị lôi kéo tới phương hướng của hắn một bước, "Em ấy là em trai tôi, tôi biết phải chăm sóc em ấy như thế nào."
Bạch Trà cũng dùng sức, Tống Tuyên lại bước trở về một bước, "Cái gì mà gọi là chăm sóc, em ấy lớn như vậy rồi, sau này mọi chuyện đều phải nghe theo sự sắp xếp của anh sao?"
"Tôi đều là muốn tốt cho em ấy, cho nên nghe theo tôi thì có cái không tốt sao?"
Tống Tuyên lại bị lôi kéo và nhích sang bên phải một bước.
"Đúng vậy, anh hận không thể sắp xếp hết tất cả cho em ấy.
Có phải là bao gồm cả chuyện kết hôn trong tương lai, anh cũng muốn sắp xếp khi vào hắn được cùng phòng với vợ mình, sắp xếp hắn phải sinh nam hay sinh nữ sao?"
Tống Tuyên lại bị lôi kéo nhích sang hướng bên trái một bước.
Tống Trình nhìn chằm chằm tay Bạch Trà đang nắm cánh tay của Tống Tuyên không chịu buông ra, giữa mày hắn càng thêm lạnh lẽo, "Buông tay!"
"Anh buông tay trước."
Tống Trình đương nhiên không chịu buông, kiên nhẫn của hắn cũng có hạn, "Bạch Trà, một trăm triệu với cô vẫn chưa đủ sao? Cô còn muốn nhiều hay ít, nói ra một con số đi."
Bạch Trà nhếch khóe môi, "Đối với tôi, em ấy là vô giá!"
Sự thật là vậy, chỉ cần chờ đến khi Tống Tuyên gây dựng sự nghiệp thành công, phần thưởng hắn có thể mang đến cho cô là vô cùng lớn.
Tống Tuyên nhìn chằm chằm mặt Bạch Trà, đôi mắt sáng lên một cách dọa người.
Biểu cảm trên mặt Tống Trình cứng đờ, ánh mắt hắn lần thứ hai dừng ở tay Bạch Trà đang bám ở trên cánh tay Tống Tuyên, lạnh lùng lên tiếng, "Bạch Trà, cô buông tay."
Bạch Trà: "Anh buông trước, thì tôi sẽ buông."
Tống Trình: "Cô buông ra trước."
Bạch Trà: "Anh trước!"
Tống Trình: "Bạch Trà, cô trước!"
Bạch Trà: "Không, anh trước!"
......
Trợ lý bên cạnh trầm mặc đẩy đẩy gọng kính trên mũi, âm thầm đem kinh ngạc trong lòng tiêu hóa.
Hắn có thể khẳng định, trong công ty chưa từng có ai gặp qua bộ dạng ấu trĩ như này của Tống tổng.
Kiểu phương thức cãi