Trong lúc Ái Thy còn đang lo lắng thấp thỏm, Hạ Kỳ Như rất nhanh đã trở lại, Ái Thy hơi chần chừ một lúc rồi nói.
- cái đó...An Di, cậu và anh Phong nói chuyện gì vậy? Nếu cậu không muốn nói cũng không sao đâu, tớ...
- ừm, vậy thì thôi.
Hạ Kỳ Như nói xong liền trèo lên giường, trước khi kéo rèm lại thì quay sang nói với Tiểu Vũ.
- dọn xong thì về đi, tôi muốn ngủ.
Tiểu Vũ bị đuổi thì sửng cồ lên.
- cậu coi tôi là gì hả? Giúp việc chắc? Lâm An Di, cậu khinh người nó vừa thôi, này...có nghe thấy tôi nói gì không hả? Con kia...mày điếc à?...
Mặc kệ Tiểu Vũ chửi thế nào, Hạ Kỳ Như vẫn không đáp lời cô ta, Tiểu Vũ điên lắm, đang muốn lôi cô xuống thì rèm đột nhiên bị kéo ra, Hạ Kỳ Như không kiên nhẫn phun đúng một chữ.
- cút.
- cậu...
Tiểu Vũ vô thức cảm thấy xung quanh rét lạnh, nhưng bỏ đi thì mất mặt quá, đang lúng túng thì Ái Thy lên tiếng giải vây, giọng hơi cứng nhắc.
- Tiểu Vũ, cậu qua đây đi, đừng chọc cậu ấy nữa.
- cậu đợi đó cho tôi.
Tiểu Vũ nói xong thì đi tới chỗ Ái Thy, lúc này trái tim của cô ta mới dần bình ổn trở lại.
- Ái Thy, cậu có thấy lạnh không?
Tiểu Vũ xoa xoa hay tay mình, Ái Thy mặt trắng bệch gật đầu nói.
- hơi lạnh thật, hay cậu đưa tớ ra ngoài sưởi nắng đi.
Tiểu Vũ không nhìn thấy nhưng mà cô ta thấy, xung quanh chỗ Hạ Kỳ Như có rất nhiều hồn ma đang nhe nanh múa vuốt với Tiểu Vũ.
Thực sự rất đáng sợ.
Nhưng mà khi cô ta quay lại nhìn lần nữa, chỗ của Hạ Kỳ Như vô cùng sạch sẽ làm gì còn cái gì nữa đâu.
Ái Thy cho là mình hoa mắt, lại nhìn thêm mấy lần nhưng vẫn như cũ, không thấy gì cả.
Kỳ quái, lẽ nào là cô ta sợ quá nên nhìn gà hóa cuốc?
Cũng đúng, trên đời này làm gì có ma quỷ chứ? Không cần sợ.
Ái Thy nghĩ vậy lại bình ổn tâm trạng trở lại, nhưng cô ta vẫn để Tiểu Vũ đưa mình ra ngoài.
Lâm An Di bây giờ có chút đáng sợ.
...
Hạ Kỳ Như được yên tĩnh liền nằm xuống giường tiếp tục đi ngủ.
Hôm nay đúng là một ngày hãi hùng mà.
Lúc nãy tuy Hàn Phong không nói thẳng, nhưng đại ý thì cô vẫn rõ, đó chính là hắn muốn đón cô về Lâm gia.
Về Lâm gia cũng tốt, có bệ đỡ rồi có thể giúp Cảnh Thiên giải oan, cũng giúp cậu ta quay trở lại trường học được.
Nhưng mà...
Thái độ quá khích của người nhà họ Lâm kia thật sự quá khủng bố mà.
Tuy Hàn Phong đã nói sẽ bảo bọn họ tiết chế lại nhưng cô vẫn sợ lắm.
Thôi kệ vậy, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, không cần hoảng, cứ ngủ trước đã.
....
Hạ Kỳ Như cứ tưởng vụ Ái Thy thế là xong rồi, ai biết mọi chuyện lại chỉ mới vừa bắt đầu chứ.
- nhìn kìa, đó là con nhỏ An Di hả?
- không ngờ tới đúng không? Nhìn mặt rõ hiền lành.
- mấy đứa bình thường hiền lành mới là mấy đứa nguy hiểm đó.
- xì, tưởng được thiếu gia Lâm thị nhìn trúng thì đắc ý lắm chắc, biết đâu người ta nể mặt Ái Thy thì sao?
- Ái Thy đối tốt với cô ta như thế, kết quả thì sao? Đẩy con nhà người ta gãy chân luôn.
Hạ Kỳ Như vừa tới lớp đã nghe thấy lời xì xào bàn tán của mọi người thì vô cùng khó hiểu.
Nếu đổi lại người ngã khi đó là cô liệu bọn họ có nói như vậy với Ái Thy hay không? Hay vẫn sẽ tẩy trắng cho cô ta và đổ hết lỗi lầm lên đầu cô như bây giờ?
Aiz, muốn làm người tốt thật không dễ dàng mà.
Trước những lời công kích của mọi người, Hạ Kỳ Như luôn giữ thái độ yên lặng, không phản bác cũng không thừa nhận.
Mấy bạn học kia thấy thế liền không kiêng nể gì nữa, từ việc nói xấu sau lưng chuyển thành hành động trực tiếp hơn hẳn.
Vì vậy dạo gần đây trên bàn học của cô thi thoảng có thứ đồ kì lạ hoặc bị vẽ bậy lên đó, nghỉ giữa tiết cô chỉ đi ra ngoài một chút, sách vở liền bị người ta xé nát hoặc đổ nước bẩn lên đó.
Mỗi lần như vậy Hạ Kỳ Như đều không có biểu hiện gì đặc biệt, bàn bị bẩn từ tiết nào thì bỏ học luôn từ tiết đấy.
Thế là mấy người kia càng được đà, phá cô càng thêm ác liệt.
Hạ Kỳ Như để mặc chừng vài ba hôm thì vác camera lên thẳng phòng hiệu trưởng tố cáo.
Sau đó một