Ba ngày sau.
- Ái Thy, anh đẹp trai kia đã gọi điện cho cậu chưa?
Lúc nói câu này Tiểu Vũ cực kỳ cao giọng, giống như cố tình nói cho người ở giường bên nghe thấy vậy, Ái Thy lắc lắc đầu.
- không có.
Lâm Hàn Phong ngày hôm đó giống như chỉ tùy tiện hỏi cô ta thôi vậy, sau cũng không thấy liên lạc hay nhắc tới nữa, chỉ thi thoảng mới có người bên công ty hắn gọi tới hỏi cô ta về một vài vấn đề của bản nghiên cứu thôi.
Nhưng mà Ái Thy nào phải người làm ra bản nghiên cứu đó, mỗi lần bị hỏi về một điểm nào đó cô ta đều lấy lý do bận học để lấp liếm kéo dài thời gian trước, sau mới mở bản mềm ra tìm, nhưng hàng fake mà, dù có nghiên cứu kỹ lưỡng thì cũng không thể nắm được toàn nội dung cốt lõi của bản nghiên cứu được, thế là sau đó người bên Lâm thị cũng không hỏi cô nữa, khó hiểu chỗ nào thì tự mình giải quyết luôn chỗ đó.
Ái Thy vì vậy mà càng thêm bất an thấp thỏm.
Nhưng khi nghĩ tới bản nghiên cứu này đã được đăng ký bản quyền dưới tên mình thì lại thấy an tâm đôi chút.
Chí ít hiện tại Cảnh Thiên đã bị đuổi học rồi, mà cậu ta thân cô thế cô, sao có thể là đối thủ của Ái Thy cô với hơn năm trăm ngàn người theo dõi chứ.
Nghĩ đến đây Ái Thy lại thấy yên tâm hơn hẳn.
- không sao, xét nghiệm ADN cần nhiều thời gian mà, cậu không cần lo lắng đâu.
Tiểu Vũ không hay biết gì vẫn hồn nhiên an ủi cô ta, Ái Thy hơi gật đầu.
- ừm.
Cô ta vừa nói xong Hạ Kỳ Như đột nhiên rời giường, chạy ra ngoài như bị ma đuổi vậy, Tiểu Vũ nhìn theo buột miệng nói.
- đồ điên.
Nói xong mới vội vã bịt miệng mình lại, từ sau lần Hạ Kỳ Như gắn camera ngầm khiến một nhóm học sinh bị đuổi học đồng loạt, Tiểu Vũ sợ Hạ Kỳ Như hẳn, không dám chửi cô công khai nữa.
- An Di đi đâu vậy nhỉ?
Ái Thy nhìn theo với vẻ tò mò, mấy ngày nay Hạ Kỳ Như cực kỳ ít ra ngoài, nếu không muốn nói là chỉ đóng đô trong phòng, nhưng mà thái độ lúc nãy của cô rất lạ, gấp gáp như cháy nhà đến nơi vậy.
Có chuyện gì xảy ra sao?
...
- đại nhân, cô ta chạy mất rồi.
Lúc Hạ Kỳ Như chạy tới, trên nền đất ngoại trừ một thiếu niên hôn mê bất tỉnh thì không thấy gì nữa, thần chết số 23 nhìn quanh một vòng rồi nói, Hạ Kỳ Như liền nói với hắn.
- ngươi đi tìm ở xung quanh đi.
Nói xong thì nhìn thiếu niên đã ngất xỉu ở dưới đất rồi lại nhìn vào khoảng không phía trước, khuôn mặt không rõ cảm xúc.
Triệu Uyển lang thang ở dương gian đã năm ngày rồi, hơn nữa cô ta đã ăn các linh hồn khác nên tu vi tăng cao, ban nãy nếu cô chạy đến chậm một chút, để cô ta giết được người này thì e là ngày cô xuống Âm phủ báo danh không còn xa nữa.
Hạ Kỳ Như nhân lúc thần chết số 23 đi tìm Triệu Uyển liền kiểm tra hơi thở của người trước mặt, thấy người còn sống thì thở phào.
Phù, tý thì bị Diêm Vương gọi về rồi.
Hạ Kỳ Như âm thầm vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Tuy tên trước mặt này tra, làm con gái nhà người ta có thai xong lại rũ bỏ trách nhiệm, rất đáng chết.
Nhưng mà...
Hắn chết cô cũng chết, việc hại mình hại người thế này cô còn lâu mới làm.
- đại nhân, ta không tìm thấy cô ta đâu cả, làm thế nào bây giờ?
Thần chết số 23 bay quanh một vòng rồi lại đáp xuống bên cạnh Hạ Kỳ Như, cô ngẫm nghĩ một chút rồi vỗ nhẹ lên tua vải trên tay mình.
- Tiểu Hắc, giang hồ gặp nạn, mau giúp đỡ ta đi.
Tua vải trên tay hơi rung nhẹ một cái rồi rời khỏi tay cô bắt đầu bay lượn trên không.
Tiểu Hắc tốt xấu gì cũng là vật thuộc thế