Hạ Kỳ Như lang thang ngoài đường hơn nửa buổi cũng không thấy một mống người hay một cái xe, tuyệt vọng đến mức muốn khóc.
Reng reng...
Đúng lúc cô đang tuyệt vọng nhất, chuẩn bị gọi cho cảnh sát tới cứu người thì điện thoại lại vang lên.
Hạ Kỳ Như như nhìn thấy cứu tinh vội vã bắt máy.
- a lô...
- em gái, em đi đâu cả ngày nay vậy?
- anh Tuấn Dật?
Hạ Kỳ Như không xác định nói ra một cái tên, đầu dây bên kia liền vang lên tiếng trách mắng.
- con nhóc này, thế hóa ra em không lưu số anh à? Em làm ông anh này đau lòng quá mà, uổng công anh đây yêu thương em như thế thế mà em lại không lưu số anh...
- dừng...anh mau tới cứu người đi, em lạc đường rồi.
Hạ Kỳ Như vội vã cắt bài ca bất hủ kia lại, Tuấn Dật nghe thế cũng nghiêm túc trở lại.
- em ở đâu vậy, anh tới đón?
- em không biết, để em...
Bật vị trí lên cho anh nhé?
Nhưng mà Hạ Kỳ Như chưa nói xong Tuấn Dật đã cắt ngang lời cô.
- thế xung quanh có cái gì không?
Hạ Kỳ Như nghe vậy cũng phối hợp trả lời.
- dạ, ở đây có cây, có cối, có đường, ở giữa đường còn có các vạch kẻ màu trắng, phía xa xa có vài ổ gà, còn có bảng chỉ dẫn phía trước là khúc cua...
Tuấn Dật nghe xong liền có xúc động muốn đánh người, nhưng bởi vì đối tượng là em gái cưng nên lại nhịn xuống, yếu ớt nói.
- em gái, có cái gì cụ thể hơn không?
Hạ Kỳ Như nghe vậy thì ngó ngó, lát sau cô sung sướng nói.
- có.
- là cái gì vậy?
Tuấn Dật như nhìn thấy hi vọng vội vã nói, Hạ Kỳ Như cũng nhiệt tình đáp lời anh.
- phía trước còn có một cái cột điện rất cao.
Tuấn Dật: "..."
Hạ Kỳ Như không thấy Tuấn Dật trả lời mình, đoán chừng hắn chắc đã cảm thấy tuyệt vọng đến cực điểm nên lúc này mới nín cười nói.
- anh, điện thoại em có định vị mà, em gửi định vị cho anh nhé.
- được.
Tuấn Dật trả lời nhanh như chớp, sau đó lập tức lên xe tới chỗ Hạ Kỳ Như.
- em gái, em lang thang đến tận đây làm gì vậy?
Tuấn Dật nhìn cái nơi khỉ ho gà gáy này thì méo mặt, Hạ Kỳ Như nhún vai vô tội nói.
- em cũng không biết, đi đi một hồi liền tới đây, mà anh tìm em làm gì vậy?
- đón em về nhà chứ còn gì nữa.
Tuấn Dật nói như lẽ đương nhiên, thực ra hai hôm trước hắn đã gọi điện nói muốn đón cô rồi, nhưng mà khi đó Hạ Kỳ Như nói còn có việc muốn giải quyết nên bảo hắn từ từ đến đón, cũng bảo hắn đừng gửi đồ cho cô, cô lười xuống nhận lắm nên hắn mới đợi đến bây giờ.
Triệu Uyển đã giải quyết xong, Hạ Kỳ Như cũng chẳng cần phải ở bên trông chừng sợ Ái Thy bị Triệu Uyển trả thù nữa.
Trời mới biết cảm giác phải bảo vệ một người mà mình muốn giết nó khủng khiếp đến cỡ nào đâu.
Rất ám ảnh đó.
...
Đồ đạc của Hạ Kỳ Như đã được Tuấn Dật cho người lên thu xếp hộ, cho nên cô liền được hắn trực tiếp đưa tới biệt thự Lâm gia, là một nhóm các căn biệt thự độc lập nằm ở ngoại ô thành phố T, với hàng rào vây quanh bảo vệ, mà căn biệt thự ở giữa chính là nhà mới của cô, còn các căn xung quanh là của cô gì chú bác,...
Tuy gia tộc họ Lâm vô cùng giàu có nhưng lại không xa hoa, thế nên mấy căn biệt thự này tuy lớn nhưng không hề hào nhoáng, ngược lại có vẻ đơn giản, hòa nhã với tông sơn màu trắng ngà, ở hàng rào còn trồng dây leo được cắt tỉa gọn gàng nhìn vừa đẹp lại vừa có cảm giác gần gũi với thiên nhiên.
Ừm, khác xa tưởng tượng của cô về nơi này.
Cứ ngỡ là một nơi xa hoa, phù phiếm, ai ngờ lại giản đơn đến bất ngờ.
- em mau vào đi, mọi người đều ở trong đó đợi em rồi.
Tuấn Dật cất xe xong liền đưa Hạ Kỳ Như vào trong.
- vâng.
Có bài học lần trước, lần này người nhà Lâm gia không dám cuồng nhiệt như trước nữa, lại thêm mấy ngày qua cô cũng được Tuấn Dật thêm vào nhóm chat gia tộc để trò chuyện nên cũng không