Hạ Kỳ Như phát hiện ra Tường Vy dường như rất hiểu cô, còn cố ý đi theo lối mòn mà cô hay đi ở các thế giới khác.
Nhưng có một điều mà cô ta có lẽ không ngờ đến.
Mục tiêu hiện tại của Hạ Kỳ Như đã thay đổi.
Cho nên cô sẽ không đi theo con đường cũ.
Cô ta muốn học theo? Tự nhiên đi.
Bởi vì Hạ Kỳ Như không đi theo lẽ thường, hành tung còn bất ổn định dẫn tới Tường Vy bị mất phương hướng.
Một loạt câu hỏi lần lượt hiện lên trong đầu cô ta.
Không phải nhiệm vụ của cô là thanh lọc thế giới này sao? Vì sao bây giờ cô không quan tâm nữa? Nếu đã không quan tâm, vì sao vẫn muốn giành Nguyên Khôi với cô ta?
Nhắc tới chuyện này Tường Vy lại thấy tức giận.
Bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Kỳ Như mà cô ta bỏ lỡ mất cơ hội tiếp cận Nguyên Khôi, khiến cậu ta không chỉ không ỷ lại vào mình mà còn coi cô ta như kẻ thù, bây giờ còn bị Hạ Kỳ Như một mình độc chiếm, thật sự tức chết mà.
Tường Vy càng đi càng loạn, cuối cùng chỉ có thể tạm ngừng lại hành động không dám làm bừa nữa.
Cô ta không hề hay biết khi cô ta đang quan sát Hạ Kỳ Như thì cô cũng quan sát ngược lại cô ta.
Từ lần đầu gặp mặt cô đã biết cô ta không phải Hạ Kỳ Như giả mà là một người khác đến từ cùng một thế giới với cô, ngoài ra cô ta còn rất hiểu cô, biết được những gì cô định làm để giành trước một bước.
Nhưng người này tạm thời không gây ra được sóng gió gì nên cô mới mặc kệ cô ta không động tới.
Không.
Phải nói là bây giờ trừ người của thần giới ra, bất cứ ai Hạ Kỳ Như cũng không động tới.
Bây giờ cô không có nhiệm vụ bảo vệ Khởi Phong, không tiêu diệt ác quỷ.
Việc hàng ngày của cô chính là ăn nằm chờ chết.
Cô sống trong thân phận của người khác, sống vì người khác lâu như vậy là đủ rồi.
Điều này khiến thần giới bắt đầu hoang mang, không hiểu cô muốn làm gì.
Bọn họ cử người xuống vài lần đều bị cô đuổi về, tệ hơn là giết sạch không tha.
Dần dà tất cả ác quỷ ở thế giới này đều biết cô không quản mình nên bắt đầu xuất hiện rải rác trở lại, ban đầu còn hoạt động lén lút, hiện tại đã tràn lan khắp nơi.
Chỉ là vì sợ Hạ Kỳ Như đột nhiên đột kích bất ngờ nên vẫn chưa dám làm gì quá đáng.
Điều này khiến Tiểu Hắc cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn.
Thì ra không làm gì mới là cách tốt nhất để trị chúng nó.
Vậy mà nó tưởng tiểu chủ nhân thật sự không quan tâm nữa chứ.
Mừng rớt nước mắt.
Hạ Kỳ Như: "..."
Không phải đâu, cô thật sự bỏ mặc chúng nó rồi, đừng giúp cô nhận bừa công lao, cô gánh không nổi đâu.
"...Vậy tiểu chủ nhân, khi nào cô quyết định nghiêm túc học tập? Nghe nói tay giáo viên mới đến rất khó chơi đấy, đến cả Tường Vy cũng bị hắn thu phục rồi kìa."
Tiểu Hắc cảm thấy tiểu chủ nhân nhà mình đang có xu hướng hắc hoá nghiêm trọng, nó cần kéo cô trở về con đường đúng đắn.
Đọc sách để tịnh tâm chính là một trong những cách đó.
Hạ Kỳ Như nghe vậy vẫn rất thờ ơ.
"Kệ cha hắn."
"..."
Lại nói tới lớp 12a6, cái lớp mà Hạ Kỳ Như đang theo học.
Bởi vì cô hay bỏ học, Tường Vy cũng hay bỏ học.
Thế là các học sinh khác liền noi theo, cũng lần lượt bỏ học, có hôm lớp học không có một ai khiến giáo viên rất bất lực.
Rất nhiều giáo viên vì không trị được mà cũng lần lượt từ bỏ, nghe thấy phải dạy dỗ lớp đó là chạy mất dép.
Hiệu trưởng cũng bất lực nên chỉ có thể tuyển thêm giáo viên bên ngoài vào để làm giáo viên chủ nhiệm.
Tuyển liên tục hơn một tháng cũng không được ai phù hợp với tiêu chuẩn, có người phù hợp lại trụ không được một ngày.
Dần dà 12a6 dần trở thành cơn ác mộng của các giáo viên toàn trường, khiến bọn họ nghe tên là sợ.
Ngay khi nhà trường từ bỏ, đang định chuyển bọn họ vào trung tâm thì một thiếu niên trẻ tuổi xuất hiện tự mình ứng cử vào lớp 12a6.
Trước sự dũng cảm của anh ta, nhà trường như lần nữa thấy được hy vọng, lập tức cho anh ta nhận chức ngay sau buổi phỏng vấn.
Người kia không phụ sự mong mỏi của nhà trường, chỉ trong ba ngày đã khiến hai mươi sáu trong tổng hai mươi bảy thành viên trong lớp học đi vào quy củ, còn người còn lại vẫn chứng nào tật đấy, muốn tìm cô còn khó hơn lên trời.
Đối với học sinh này nhà trường biểu thị bản thân đã cố hết sức nhưng vẫn lực bất tòng tâm.
Cuối cùng chỉ có thể để mặc cô, coi như cô không tồn tại.
Thế nhưng vị thầy giáo mới tới kia lại không nghĩ như vậy, anh tới đây chính là vì cô.
Cho nên anh không thể bỏ mặc cô được, càng không thể để cô dần biến mất trong mắt bọn họ.
Với ý nghĩ kiên định như vậy, vị giáo viên kia liền không quản ngại gian khổ mà đi tìm Hạ Kỳ Như khắp nơi.
Hạ Kỳ Như ban đầu còn không thèm để ý,