Sau khi Khởi Phong trở về, công việc chính của người hầu trong cung điện là chăm sóc hắn thật tốt.
Cũng may yêu cầu của Khởi Phong cũng không cao, hắn càng sợ nếu bản thân hành động quá đáng sẽ bị cô ghi thù nên luôn cẩn thận từng li từng tí.
Vì điều này mà Hạ Kỳ Như rất phiền lòng, thi thoảng cô vẫn sẽ nhắc hắn về vấn đề này nhưng hắn vẫn không chịu thả lỏng tinh thần.
Hắn sợ hắn vừa lơ là liền vô tình thả con ác quỷ trong người ra ngoài.
Thái độ kỳ lạ của hắn nhanh chóng bị Hạ Kỳ Như phát giác, cô lập tức hỏi hắn.
"Khởi Phong, rốt cuộc cậu đang giấu tôi chuyện gì?"
Khởi Phong phủ nhận theo bản năng: "Không có." Nói xong liền muốn bỏ đi nhưng bị cô giữ lại, lạnh giọng nói.
"Bây giờ cậu nói với tôi hoặc tôi sẽ đuổi cậu khỏi nơi này.
Cậu chọn đi."
Hạ Kỳ Như nói xong liền buông tay ra, điều này khiến Khởi Phong hoảng sợ, hắn lập tức bắt lấy tay cô giữ chặt.
Trong một khoảnh khắc, ánh mắt hắn hiện lên tơ máu bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô cũng nổi đầy gân xanh, giống như hắn đang khắc chế cái gì đó.
Nhưng bởi vì hắn luôn đội mũ trùm đầu nên Hạ Kỳ Như không phát giác ra điểm bất thường, thấy hắn giữ mình lại liền đứng nguyên tại chỗ chờ hắn giải thích.
Khởi Phong ấp úng một hồi, sau cùng hắn từ từ thả tay cô ra, rồi quay người rời đi.
"Tôi sẽ đi."
"Khởi Phong, đây là cơ hội cuối cùng của cậu.
Nếu cậu đi, cậu sẽ không còn cơ hội quay trở về đâu."
Hạ Kỳ Như nhìn theo bóng lưng hắn lạnh giọng nói, Khởi Phong thoáng ngừng lại, nhưng sau đó vẫn đi tiếp.
"..."
Hạ Kỳ Như nín nhịn một hồi, cuối cùng vẫn chạy theo giữ hắn lại.
Bỏ đi, bản cô nương đến đây cứu hắn, không phải làm giá với hắn.
Thế giới này cô cho phép hắn làm nóc nhà đấy.
"Khởi Phong, nếu cậu không nói ra vấn đề của cậu, tôi sẽ không giúp cậu được."
"Tôi không có vấn đề gì cả."
"Cậu nói thật không? Vậy mấy ký hiệu kỳ quái trên người cậu là sao vậy?"
Đoàng.
Khởi Phong cảm giác như sét đánh ngang tai, hắn lập tức khép chặt vạt áo choàng trên người, ấp úng nói.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
"Chị...chị, sao chị có thể?"
"Có thể cái gì? Tôi chỉ xem tay với cổ cậu thôi mà, đâu có xem hết, vẻ mặt kia của cậu là gì?"
Hạ Kỳ Như cảm thấy bản thân rất oan uổng, cô thật sự đâu có bỉ ổi đến mức nhân cơ hội hắn không có ý thức mà chiếm tiện nghi của hắn chứ, là tự nó đập vào mắt cô mà.
Với cả sau khi uống máu cô xong những ký hiệu đó liền biến mất nên cô cũng chưa kịp nhìn kỹ nó vẽ cái gì.
Giờ nghĩ lại có khi thằng nhóc này trúng phải lời nguyền gì rồi cũng nên.
"Thì...thì tôi thấy nó xấu, tôi không muốn để chị thấy nó.
Sợ sẽ doạ đến chị."
"Nếu vậy cậu không cần lo lắng vấn đề đó, bởi cho dù cậu có dáng vẻ như thế nào tôi đều sẽ không bỏ rơi cậu."
Hạ Kỳ Như nghiêm túc thề thốt.
Mười năm đối với cô hay huyết tộc đều rất ngắn ngủi, chỉ như cái chớp mắt mà thôi.
Nhưng Khởi Phong tiến hoá từ nhân loại thì chưa chắc, cho nên trong mười năm qua đã xảy ra những chuyện gì khiến cậu ta trở nên tự ti, đề phòng tất cả mọi người như vậy?
Khởi Phong giật mình nhìn cô chăm chú, cậu cũng nhớ lại quãng thời gian chung sống cùng cô.
Mặc dù cô rất bạo lực lại cục súc còn hay đòi đánh cậu nhưng chưa lần nào làm thật cả, đến cả khi cậu bỏ đi biệt tích suốt mười năm cô cũng chỉ giận dỗi một chút rồi thôi.
Một người đối tốt với cậu như vậy thì có lý gì cậu lại đề phòng cô chứ?
Khởi Phong suy nghĩ một hồi liền kéo cô vào phòng mình, sau một hồi cân nhắc cậu mới dè dặt nói.
"Hạ Kỳ Như, bây giờ tôi sẽ cho chị biết bí mật của mình."
Nói xong liền cởi áo choàng và áo sơ mi trên người ra, sau lưng hắn là vô số những đường gân màu tím xanh.
Mà tất cả những đường gân này đều xuất phát từ một điểm, chính là vết cắn trên vai Khởi Phong.
Lúc cô nhìn thấy vết cắn này liền lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Đã mười năm rồi mà vết cắn này vẫn chưa lành lại sao?
Thậm chí nếu chỉ nhìn vết cắn, cô còn cho rằng cậu ta mới bị huyết tộc nào đó cắn xong.
Điều này không khoa học.
"Chị cũng thấy rồi đó, bất kể tôi làm cách nào cũng không thể xoá được những thứ này đi, ngược lại còn bị chúng nó hành cho sống dở chết dở."
Nhất là khi giọng nói đó xuất