"Tiểu chủ nhân, tôi vừa mới biết được Khởi Phong sẽ không đến đây.
Vòng lặp thời gian vì vậy sẽ không diễn ra nữa."
Lúc Tiểu Hắc nói câu này, Hạ Kỳ Như đang câu cá, dáng vẻ nhàn tản.
Nghe thấy nó nói vậy liền đáp một tiếng tỏ vẻ bản thân đã biết rồi lại nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Tiểu Hắc đột nhiên cảm thấy mất phương hướng, thế là nó lại hỏi cô.
"Tiểu chủ nhân, vậy bây giờ chúng ta sẽ làm gì?"
"Nghỉ ngơi dưỡng sức."
Thú thực là bây giờ cô mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.
Cô cần một kỳ nghỉ gấp.
Hạ Kỳ Như vừa nói xong, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bức thư, nội dung không cần đoán cũng biết.
Lại sai cô đi sửa chữa thế giới chứ gì?
Cô không đi.
Thiên đạo kia, ta còn đang trong giai đoạn đau khổ vì thất tình đấy.
Ngươi đừng có mà bóc lột sức lao động của người khác quá đáng quá.
Coi chừng ta kiện ngươi!!!
Phía cuối thư đáp trả còn viết thêm ba dấu chấm than thể hiện sự bất mãn của mình.
Bức thư vừa được chuyển đi đã rất nhanh được gửi trả lại.
Thiên đạo: "???"
Hạ Kỳ Như lại viết lên ba dấu chấm than gửi đi.
"!!!"
Thiên đạo: "..."
"!!!"
"..."
Tiểu Hắc nhìn cuộc chiến dấu câu của hai cái con người điên khùng trước mặt liền lặng lẽ rời đi.
Nó cũng cần yên tĩnh.
Mà ở bên này, sau một cuộc chiến dấu câu dài đằng đẵng, thiên đạo cuối cùng cũng mệt mỏi.
Nó chẳng buồn đáp trả cô nữa mà lặn luôn.
Nhưng đến ngày hôm sau lại tiếp tục đúng giờ đến làm phiền.
Hạ Kỳ Như vẫn tiếp tục làm ngơ sự tồn tại của nó.
Hai người dây dưa qua lại như thế cũng ngót nghét một nghìn năm.
Nhưng Thiên đạo càng chiến càng hăng, hoàn toàn không có ý định bỏ cuộc.
Nhưng mục đích ban đầu đến làm phiền cô là gì thì nó quên rồi, chỉ biết nó rất thích cảm giác làm phiền cô.
Nói nôm na dễ hiểu là vì lần đầu có người dám chống đối nó nên nó cảm thấy thú vị, muốn trêu chọc cô nhiều hơn.
truyện tiên hiệp hay
Thậm chí có đôi lúc nó còn hoá thành một cậu nhóc con chỉ để có thể cãi tay đôi với cô.
Thế nên hôm nay, khi cô đang nhàn nhã nằm trên ghế mây chờ cá cắn câu, Thiên đạo lại theo thói quen đi tới làm phiền, chưa để nó kịp lên tiếng, cô đã nói trước.
"Ngươi mà còn làm phiền ta, nghìn năm nữa ta cũng không thèm ló mặt ra bên ngoài đâu."
"Nhưng mà chọc ngươi vui mà."
Hạ Kỳ Như không buồn đáp, cô chỉ dùng ánh mắt liếc nhìn nó như đồ thiểu năng.
Thiên đạo thở dài đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.
"Chắc ta cũng giống ngươi, sống lâu quá nên sinh ra nhàm chán."
"..."
Thiên đạo thấy cô không muốn tiếp tục cái chủ đề nhàm chán này liền lái sang vấn đề khác khiến cô hứng thú hơn.
"Tên đó có gì hay? Sao đáng để ngươi buồn lâu như vậy?"
"Mọi chuyện không phải bắt đầu từ ngươi sao?"
Thiên đạo bị úp nồi liền giãy nảy lên: "Sao lại lỗi của ta, ta bắt ngươi yêu hắn à?" Đã là thần ai chẳng phải trải qua vài cái tai kiếp, cô còn là chủ nhân của một thế giới, trên vai gánh trọng trách nặng nề.
Nếu để cuộc sống của cô trôi qua yên bình, cái gì cũng có Tiểu Hắc, Diêm Vương hoặc Thiên đế lo cho, vậy sau này không có bọn họ thì cô làm thế nào? Nó muốn tốt cho cô cũng sai sao?
Hạ Kỳ Như còn chả buồn cãi lại, nó không nhận thì cô lại quăng nồi cho kẻ khác, không vấn đề gì.
"Thế thì ngươi đi mà hỏi Nguyệt Lão ý, hỏi xem lão nối kiểu gì mà được như vậy?"
"Đừng có mà cãi cùn.
Nguyệt Lão nối được cho ngươi, ta đã bảo hắn cắt từ lâu rồi."
"Nói tóm lại để ta gặp hắn là ngươi sai rồi."
Thiên đạo: "..." Người xưa có câu cãi ai cũng đừng cái với con gái, quả không sai tý nào.
"Được rồi, coi như ta sai đi.
Vậy còn ngươi thì sao? Biết rõ tên đó không phải Khởi Phong, sao còn liều mạng đi giúp đỡ hắn?"
Hạ Kỳ Như nhìn đứa nhóc con trước mặt, vẻ mặt càng thêm xem thường?
"Ngươi định lừa trẻ con à?"
Đừng nghĩ rằng lấy cớ mười kiếp luân hồi ra đánh lạc hướng thì cô sẽ thật sự tin lời nó nói.
Hành trình mười kiếp này chỉ là đang từ từ lấy lại từng phần hồn của hắn ở từng kiếp mà thôi.
Xuyên suốt mười kiếp này, bất kể hắn là ai, tên gì, có thân phận gì thì hắn đều chỉ là một người.
Cho nên bất kể ở thế giới nào, bất kể Khởi Phong ở thế giới đó có ký ức hay không, cô đều không quan tâm.
Việc cô cần làm ở từng thế giới đều chỉ có một,