Tại một thị trấn nào đó.
- cũng may tiểu cung chủ cứu kịp lúc nên tu vi của hắn vẫn được bảo toàn.
- tình hình không còn gì đáng ngại nữa rồi tiểu cung chủ yên tâm.
- không sao, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là được.
- tiểu cung chủ, vậy khi nào cô về cung?
- rõ, vậy tiểu nhân đi đây.
Cảnh Thiên vừa mở mắt ra liền nghe thấy có người đang nói chuyện với nhau, hắn theo phản xạ muốn với tay lấy bội kiếm nhưng bên cạnh trống trơn, không có gì cả.
Vũ khí tùy thân của hắn đâu rồi?
- tỉnh rồi?
Cảnh Thiên nhìn thấy người đi vào thì cảnh giác cao độ.
- ngươi là ai?
- ân nhân của ngươi.
Hạ Kỳ Như mặt sầm sì nói, trong lòng có chút hối hận vì đã cứu hắn quá muộn, nếu cứu sớm hơn nữa thì đỡ phải tốn công sắc thuốc rồi, cứ quấn băng mấy vòng là ok.
"Tiểu chủ nhân, đó gọi là nghiệp quật đó."
"..."
- ân nhân? Ha...làm gì có ân nhân nào lại ngồi nhìn người ta chết đến nơi rồi mới cứu chứ?
Cảnh Thiên cười lạnh, âm thầm vận nội công, tiếc là hắn đang bị trọng thương chỉ cần hơi cử động một chút liền đau đớn như cả người bị xé làm đôi vậy.
- đâu có, ta không ngồi nhìn, ngươi thấy đấy, ta chỉ có một mình mà bọn họ thì có rất nhiều người đó, thế nên ta phải để họ chết bớt mới dám ra cứu ngươi được.
Hạ Kỳ Như cũng không ngạc nhiên lắm khi hắn biết cô ở đó, dù sao lúc cô ngồi đấy giao lưu với Tiểu Hắc, con hàng này cứ nhìn về phía cô suốt, có lẽ là hắn đã để ý đến cô từ lúc cô chưa dán bùa ẩn thân rồi.
- hừ.
Cảnh Thiên vẫn không tin cô, nhưng mà không tin không chẳng ích gì, với tình hình hiện tại của hắn thì có thể làm gì cô chứ.
- uống thuốc đi.
Hạ Kỳ Như đưa bát thuốc đến trước mặt Cảnh Thiên, hắn hơi nhăn mặt nhưng vẫn nhận lấy một hơi uống cạn, uống xong thấy Hạ Kỳ Như đang gặm một xâu hồ lô ngào đường thì hơi liếm môi, nhưng trở ngại mặt mũi nên không mở lời mà nhắm mắt lại tịnh dưỡng.
Có thể là do mệt hoặc là do tác dụng của thuốc nên Cảnh Thiên rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ, đến lúc tỉnh lại thì đã là sáng ngày hôm sau.
Hạ Kỳ Như không biết đã đi đâu nên trong phòng lúc này chỉ còn lại mình hắn.
Cửa sổ phòng tuy đang đóng, nhưng do nó chỉ được dán bằng vải mỏng nên ánh nắng mặt trời có thể chiếu vào trong phòng khiến nó sáng sủa hơn rất nhiều.
Cảnh Thiên thử cựa quậy người một chút, thấy có thể cử động được liền lập tức rời giường, bắt đầu tìm kiếm bội kiếm của mình.
Nhưng mà hắn tìm nửa buổi vẫn không tìm thấy kiếm đâu, khuôn mặt lạnh lùng bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Cạch.
Hạ Kỳ Như vừa đẩy cửa vào, thấy đống bừa bộn trong phòng thì rụt lại một chân đã bước vào mà khép cửa lại, rồi ngẩng đầu lên nhìn số phòng.
Số phòng không sai mà, thế sao phòng bừa vậy, nhìn có khác gì một cơn bão vừa quét qua đâu cơ chứ.
- ngươi phát điên gì đấy hả?
- kiếm của ta đâu?
Cảnh Thiên thấy cô thì lao đến, Hạ Kỳ Như hơi lùi ra sau yên lặng nói.
- ở phòng ta, để ta đi lấy cho ngươi.
Ừm, thực ra là cô đã lấy vào không gian rồi, nhưng cũng không thể lấy ra ở trước mặt hắn được đúng không?
Cảnh Thiên lấy được kiếm liền trở về vẻ bình thường, Hạ Kỳ Như đưa cho hắn mấy xâu hồ lô rồi ra ngoài nhờ tiểu nhị đến dọn dẹp lại phòng.
Nếu không phải cô cho nhiều tiền chắc chủ quán sớm đuổi cổ Cảnh Thiên ra ngoài rồi.
Dù gì cũng là quán trọ nổi tiếng, không phải đồ đắt tiền không bày, cho nên Cảnh Thiên chỉ cần một phút đã tiêu mất của Hạ Kỳ Như mấy nghìn lượng.
Hạ Kỳ Như đau khổ nhìn tệp ngân phiếu đang mỏng dần mà ruột đau như cắt.
Kiểu này không cần đến nửa tháng, chắc ngày mai hoặc ngày kia là cô và Cảnh Thiên phải ra đường ngủ mất.
- ta đền cho ngươi.
Cảnh Thiên nhìn bộ dạng không thiết sống của Hạ Kỳ Như thì dõng dạc nói, cô nghe vậy thì xòe tay ra.
- hai nghìn lượng nhé.
Cảnh Thiên đưa tay sờ túi áo, sờ một hồi cũng không ra cái gì, mặt hơi hồng lên.
- ta hiện tại không có tiền mặt.
- ta biết mà, thế nên ngươi cứ lấy thân mà trả đi.
Cảnh Thiên: "..." hắn đường đường là giáo chủ Ma giáo, vậy mà...vậy mà...
Bỏ đi, có lẽ nàng ta cũng không biết thân phận của hắn.
Cảnh Thiên tưởng Hạ Kỳ Như không biết nên không chấp, nhưng hắn nào ngờ tới cô không chỉ biết mà còn nắm rõ quá khứ của hắn