Edit by Vân Hi
Người phụ nữ kia, nhìn A Chiêu chỉ kém tí nữa là quỳ xuống khóc lóc thảm thiết xin cô tha thứ -- dù sao cô ta ở trong chùa quỳ cũng quen rồi.
A Chiêu vẻ mặt mộng bức, qua hơn nửa ngày rốt cuộc mới rõ ràng đã xảy ra cái gì.
Mà sau khi hiểu chuyện gì đã xảy ra, A Chiêu: "......"
Tiêu Nghiên bước tới, cũng không thèm liếc mắt nhìn hai người kia một cái: "Cô giáo muốn tha thứ cho bọn họ sao?"
A Chiêu im lặng một chút.
Trong lòng cô biết rằng, nếu con Husky kia không rơi trúng mình, đổi thành bất kì người nào khác, nói không chừng đến giờ vẫn chưa thể tỉnh lại.
Cho dù đôi vợ chồng này không cố ý, nhưng người vô tội kia có đáng chết không?
Đây là bọn họ sai, không thể phủ nhận.
Nhưng mà vô tình làm sai, bắt bọn họ phải trả giá bằng mạng, rõ ràng là cũng không đúng.
Cô cùng hệ thống thương lượng: "Hệ thống, mi nói xem, trừng phạt bọn họ thế nào cho tốt?"
Hệ thống có chút khó xử: "Hệ thống không có học qua pháp luật, cũng không có tìm được những vụ án tương tự......"
Hai vợ chồng kia biết rõ, bọn họ về sau có thể sống một cuộc sống bình thường trong tương lai hay không, hy vọng nằm trên người cô gái trước mặt này.
Người vợ kia hơi động, trực tiếp nhào thẳng vào chân A Chiêu: "Vị tiểu thư này, là chúng tôi sai, gây ra cho cô thương tổn lớn như vậy.
Tôi cùng chồng về sau, nguyện ý lấy ra một nửa thu nhập mang đi quyên góp hỗ trợ trẻ em nghèo khó ở vùng núi, cầu phúc cho cô."
A Chiêu trong lòng cảm động, ý tưởng thật ra cũng không tồi.
Loại chuyện đi cầu phúc này, cô tin.
Thần thực sự tồn tại.
Rốt cuộc, bản thân cô cũng được một vị thần tạo ra.
Cô nghĩ nghĩ nói: "Hai người nhất định phải thành tâm.
Còn có, không cần thay tôi cầu phúc, thay Tiêu Nghiên cầu phúc đi."
Tiêu Nghiên sửng sốt, ánh mắt ngay lập tức dịu dàng xuống.
Cô giáo của hắn a......!
Kiểu này, bảo hắn làm sao có thể buông tay?
Hai người này, hắn vốn dĩ định cho bọn họ ăn một chút đau khổ nữa, bất quá......!cô giáo nói mấy lời cho bọn họ mặt mũi như vậy, bỏ đi.
"Thế còn cho chó kia, làm