Edit by Vân Hi
A Chiêu ở bên Tiêu Nghiên rất nhiều rất nhiều năm.
Năm thứ hai sau khi A Chiêu tỉnh lại, thân thể của cô hoàn toàn khôi phục, cô cùng Tiêu Nghiên cũng xác định quan hệ.
Năm thứ ba, Tiêu Nghiên cầu hôn A Chiêu.
Không có nói cho mọi người biết, hai người an tĩnh tổ chức hôn lễ trong một giáo đường.
Tại hôn lễ, hệ thống ở bên tai A Chiêu khóc đến rối tinh rối mù.
A Chiêu có chút không thể hiểu được: "Kẹo Bông, mi khóc cái gì?"
Hệ thống khóc đến nấc cả lên: "Ta, ta luyến tiếc ký chủ."
A Chiêu: "......!Ta kết hôn, chẳng lẽ mi không ở bên cạnh ta sao?"
Hệ thống sửng sốt: "Không có."
A Chiêu: "Vậy mi khóc cái gì?"
Hệ thống nghẹn lại: "Kia, kia trong phim truyền hình, không phải đều diễn như thế sao?"
A Chiêu: "......"
"A Chiêu, anh rất hạnh phúc." Tiêu Nghiên lần đầu tiên không có kêu cô là cô giáo.
A Chiêu mỉm cười nhìn hắn: "Em cũng thế."
Cô thích cảm giác được nhìn bằng ánh mắt ôn nhu của hắn.
Cô thích cảm giác được ôm trong vòng tay ấm áp của hắn.
Cô thích cảm giác được vây quanh bởi nụ hôn nóng rực của hắn.
Thích hơi thở trên người hắn, thích hắn cười, thích đôi mắt sâu thẳm của hắn, tình yêu dành cho cô vĩnh viễn không thể hòa tan được trong đáy mắt hắn.
A Chiêu trước kia không hiểu tình yêu là gì, hiện tại cũng chưa chắc hiểu được bao nhiêu.
Cô chỉ biết, cô thích cảm giác ở cùng một chỗ với Tiêu Nghiên.
Nhân sinh trên đời, những điều mình mong muốn bất quá cũng chỉ là có cuộc sống như ý nguyện.
Sau khi kết hôn, A Chiêu vẫn luôn không có hài tử, rất nhiều người trong tối ngoài sáng nhiều lần đề cập chuyện này với Tiêu Nghiên.
Nhưng mà không ai có thể truyền cái tin đồn nhảm nhí này tới tai A Chiêu, những người hay khua môi múa mép đó, cũng không xuất hiện ở Tiêu thị lần nào nữa.
Vào ngày kỉ niệm 10 năm ngày cưới của họ, A Chiêu cuối cùng cũng mang thai, sinh cho Tiêu Nghiên một áo bông nhỏ.
Con gái nhỏ sinh ra đã có một đôi mắt đen láy long lanh, sống mũi cao thẳng, đôi môi thanh tú, dường như cùng một khuôn với A Chiêu.
Tiêu Nghiên đem hai bảo bối một lớn một nhỏ sủng đến tận trời, hận không thể mỗi ngày cắm rễ ở nhà, nhìn hai người, hắn cảm thấy cuộc sống vô cùng mãn nguyện
Thời điểm 50 tuổi, Tiêu Nghiên sinh bệnh nặng, thân thể suy yếu đến mức mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Những cực khổ mà hắn phải chịu đựng khi còn nhỏ, chung quy vẫn để lại bệnh tật không dứt.
Bất chấp sự ngăn cản của bệnh viện, Tiêu Nghiên vẫn nhất quyết ra viện.
Hắn không muốn những hình ảnh cuối cùng của mình trong trí nhớ của A Chiêu chỉ có bệnh viện lạnh lẽo cùng sự sầu khổ của anh.
Bọn họ cùng đi trượt tuyết, đi ngắm biển, đi đến sa mạc.
Cuối cùng, dừng chân ở một thị trấn nhỏ yên tĩnh ở phía nam.
"A