Edit by Vân Hi
Bụng A Chiêu đúng lúc réo lên.
Nàng có chút xấu hổ muốn che mặt.
Trong mắt Triệu Dận thoáng lên ý cười, nhưng trên mặt lại lạnh như băng: "Nếu tới nơi này rồi, đừng có mà kén cá chọn canh.
Đến lúc đói, bổn vương lại phải chăm sóc ngươi."
A Chiêu: "......"
Cảm động chỉ được 3 giây.
Người này, cái miệng này, thực sự không bao giờ nói được một câu nào hay cả!
A Chiêu nháy mắt hoài niệm Tiêu Nghiên ở thế giới trước.
Một đứa trẻ ngoan ngoãn, ấm áp như vậy, thật đáng yêu làm sao!
Nàng tức giận trừng mắt nhìn Triệu Dận một cái, rồi cúi đầu bắt đầu ăn.
Triệu Dận nhìn Vương phi của hắn, đối phương cúi đầu, từ góc độ của hắn, chỉ có thể nhìn thấy một cái búi tóc.
Thật thần kỳ! Hắn thầm nghĩ.
Hắn thế nhưng có ngày, lại tự mình đun nước cho một nữ nhân, chỉ vì giúp nàng có thể ăn xong một bữa.
Nàng từ bỏ cẩm y ngọc thực đi theo ta tới lãnh cung, ta đối xử với nàng tốt một chút cũng bình thường.
Trong lòng Triệu Dận thầm nghĩ như vậy.
Tuyệt đối không có nguyên nhân khác.
Triệu Dận cúi xuống, nhặt cái giẻ vừa nãy bị A Chiêu ném xuống.
Chờ đến khi A Chiêu ăn xong hai cái bánh bao, vừa lúc nhìn thấy Triệu Dận đang dọn mấy thứ linh tinh ở hậu viện.
Trên người hắn có rất nhiều bụi, đầu tóc cũng rối bù, trên trán đổ ra rất nhiều mồ hôi.
Giờ phút này bất cứ ai nhìn hắn, đều sẽ không nghĩ đến đây là Yến Vương điện hạ lúc trước được các quý nữ Yến Đô ngầm gọi là "Ngọc vương".
A Chiêu nghĩ nghĩ, đem bộ đồ ăn trên bàn thu dọn sạch sẽ lại một chút, đi theo vào nội điện An Nhạc Cung.
Lúc này bên trong đã trống trải không ít —— Triệu Dận đem toàn bộ mấy đồ thừa thãi kia ném đi.
Nhìn thấy A Chiêu tiến vào, Triệu Dận nhìn cái tay đầy bụi của mình, vô thức liền muốn đem đôi tay giấu đi.
Không muốn nhìn hắn trong bộ dáng chật vật như vậy.
A Chiêu phụt cười: "Ngươi và ta bây giờ, có cái gì mà ngượng ngùng."
Tần Chiêu trời sinh mỹ mạo, lại đúng là mùa hoa chi năm*, mặc dù không có những trang sức, hoa phục kia, cái đó hoa phục châu báu, cũng