Edit by Vân Hi
Cũng may mà lãnh cung này lại không thiếu cây cối.
A Chiêu tìm thấy một sợi dây thừng, buộc nó vào hai cái cây.
Nàng giũ chăn đệm phủ Nội Vụ đưa đến, trên mặt toàn là ghét bỏ.
Không biết để bao lâu, có chút ẩm, cầm trên tay cũng thấy nhẹ tênh.
Hiện tại đã là mùa thu, ban ngày còn tốt, vừa đến buổi tối, cái rét lạnh căm căm từ bốn phương tám hướng tiến vào.
Cái thứ này có thể dùng để chống đỡ á?
A Chiêu lại một lần nữa trong lòng phỉ nhổ cái bà Hòa Quý phi kia một phen.
Nếu có thể ra khỏi chỗ này, nàng nghĩ, nàng nhất định cũng muốn làm vị Quý Phi nương nương kia trải nghiệm cảm giác làm nhân dân lao động mới được.
A Chiêu đem chăn đệm treo lên, quay đầu thấy được mấy bộ y phục xanh đơn giản kia......!
Lúc Triệu Dận ướt đẫm mồ hôi đi ra, thứ hắn nhìn thấy chính là A Chiêu ngồi xổm bên cạnh giếng, chăm chỉ vò quần áo.
Trong chốc lát, câu nam cày nữ dệt hiện ra trong đầu hắn.
Hắn lắc lắc đầu, đem mấy ý tưởng kỳ quái nàu ném ra khỏi đầu.
Triệu Dận cảm thấy Vương phi của hắn từ khi bước vào lãnh cung tới nay, liền có chút không giống nhau.
Nhưng cụ thể không giống chỗ nào, hắn lại không thể nói ra.
Đêm đến một lần nữa, An Nhạc Cung không đến nỗi rực rỡ hẳn lên, tốt xấu cũng có chút thay đổi.
Tẩm điện đã được dọn—— ngoại trừ chiếc giường dùng để ngủ cùng trường kỷ(*) kia, Triệu Dận chuyển mấy thứ linh tinh không dùng được ném sang phòng trống bên cạnh.
(*) Trường kỷ: là loại bộ bàn ghế dài mà ngày xưa ông bà mình hay sử dụng ý.
Dám chắc nhà ông bà ai cũng có một bộ luôn.
Mặt đất cùng mặt tường đều được lau chùi cẩn thận, tuy rằng nhìn chúng vẫn còn cũ nát, nhưng ít nhất không quá bẩn.
A Chiêu nhìn chăn đệm mỏng được trải trên giường cùng trường kỷ mà muốn gục xuống.
Hiển nhiên hai người là muốn tách ra ngủ.
Là một nam nhân, Triệu Dận rất tự giác đi về phía trường kỷ, để lại cái giường lớn cho A Chiêu.
Hai người cùng lúc nằm xuống, Triệu Dận thổi đèn.
Xung quanh bốn phía lập tức tối om.
A Chiêu sợ hãi kêu một tiếng: "Ngươi làm cái gì vậy?"
Âm thanh trầm thấp của Triệu Dận vang lên trong bóng tối: "Tắt đèn ngủ, Vương phi còn có chuyện gì sao?"
Đương nhiên là có!
Tối như vậy!
Nơi này lại quá hoang tàn!
Trời lại rét căm căm!
A Chiêu tận lực bình tĩnh nói: "Tại sao lại muốn tắt đèn?"
Triệu Dận rất kỳ quái: "Dầu thắp không có nhiều lắm, cần tiết kiệm......"
Hắn đột nhiên ý thức được cái gì: "Ngươi sợ tối?"
A Chiêu mạnh miệng: "Không có......!Ta chỉ thuận miệng hỏi."
Triệu Dận vì thế không