A Chiêu: "!"
Môi lưỡi nàng bị xâm chiếm, trà thơm theo đối phương tiến công vào trong miệng.
A Chiêu bị bắt nuốt xuống không biết là trà hay là thứ gì khác, Triệu Dận vẫn không chịu buông tha nàng.
Nỗi nhớ chồng chất mấy ngày qua lại bộc phát vào lúc này.
Môi lưỡi hắn xâm chiếm mỗi một tấc trong khoang miệng nàng, để lại vết tích của mình, thậm chí hận không thể trực tiếp nuốt người xuống bụng.
Đôi tay đang ôm eo càng ngày càng gấp, giữa hai người không có một chút khe hở nào.
Triệu Dận thỏa mãn thở ra tiếng: Sự nôn nóng trong cái thời gian mà hắn muốn gặp nhưng không thể thấy cuối cùng cũng được xoa dịu trong cái ôm thân mật này.
A Chiêu cảm thấy rất khô, còn khát hơn lúc trước nữa.
Nơi mà môi lưỡi của hai người tương giao dường như là nguồn nước mát lạnh duy nhất.
Nàng từ bị động dần trở nên chủ động.
Đôi tay bám lên bờ vai của hắn, chiếc lưỡi nhỏ thậm chí còn thử thâm nhập vào lãnh địa của đối phương —— kết quả, đương nhiên là bị bạo lực trấn áp.
Chờ đến khi nụ hôn cuồng nhiệt này kết thúc, A Chiêu đã sắp không thở nổi.
Nàng há miệng thở dốc, căm giận trừng mắt nhìn người khởi xướng một cái.
Triệu Dận bị ánh mắt này nhìn, chỉ cảm thấy bụng dưới căng lên.
Hắn cười khổ duỗi tay chặn đôi mắt A Chiêu, khàn khàn nói: "Đừng nhìn ta như vậy, Chiêu Chiêu."
A Chiêu khó chịu: "Chàng hôn ta lâu như vậy, ta trừng mắt nhìn một cái mà chàng còn có ý kiến......"
Lời nói nàng đột nhiên ngừng lại.
Bởi vì Triệu Dận lại ôm nàng lần nữa.
Thân hình hai người sát nhau khiến nàng cảm nhận được nam nhân đang án binh bất động
"Chàng chàng chàng......"
Triệu Dận thấp giọng nói: "Nàng cứ nhìn ta như vậy, ta sợ không nhịn được."
A Chiêu giật mình định chạy sang bên cạnh, Triệu Dận làm sao có thể để nàng chạy trốn?
Hắn dùng sức ôm lấy nàng.
"Hoặc là thành thành thật thật để ta ôm chốc lát, hoặc là......" Hắn khẽ cắn vành tai nàng, nhẹ nhàng nói vài câu vào tai.
A Chiêu đỏ bừng cả mặt.
"Lưu manh!" Nàng tức giận mắng.
Triệu Dận cười khẽ, thở dài: "Ta cũng thật sự hy vọng mình là lưu manh."
Như vậy sẽ