Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Phần lớn người vẫn nguyện ý tin tưởng Khâu Nhạc Hà.
Cho rằng Sơ Tranh thân là người của Phạm Tiên giáo, cùng với người cô tìm tới, hoàn toàn không thể tin.
Khâu Nhạc Hà thân là Minh chủ, nhiều năm như vậy tạo dựng nên uy tín và mạng lưới giao thiệp trong võ lâm, cũng không phải nói đùa.
Nhưng cũng có một số ít không tin, đương nhiên cũng có số ít chứa tâm tư không tốt.
Ngay khi mọi người giằng co, Hàn Thê Thê đột nhiên lên tiếng.
"Phụ thân."
Thần sắc Khâu Nhạc Hà căng thẳng: "Thê Thê, con mau tới đây."
Hàn Thê Thê đột nhiên cười, nụ cười kia hơi tái nhợt: "Năm đó con cho là phụ thân chỉ không quan tâm đến mẫu thân con, con không nghĩ tới, phụ thân sẽ làm ra loại chuyện này."
"Khâu Thê Thê con đang nói bậy bạ gì đó!" Trong đôi mắt Khâu Nhạc Hà mang theo ý uy hiếp.
"Ngài đã quên rồi, con đã sớm không mang họ Khâu nữa." Ánh mắt Hàn Thê Thê đột nhiên sắc bén: "Đêm mẫu thân con qua đời.. Ngài đi đâu? Ngài mang theo những người kia đi làm gì?"
Đêm hôm đó, dưới trời tuyết lớn như thế, nàng đi tìm ông ta, muốn bảo ông ta đến thăm mẫu thân đã sắp qua đời một chút.
Nhưng ông ta nói gì?
Bận?
Sau đó ông ta liền dẫn một đám người đi.
Nếu như không phải ở trên đảo Thất Tinh, thì nàng cũng không biết, ông ta nói bận, là bận đi diệt người ta cả nhà.
Khi sinh mệnh của thê tử ông ta sắp đi đến điểm cuối cùng.
"Khâu Thê Thê!!"
Khâu Nhạc Hà khó nén lửa giận, muốn làm Hàn Thê Thê ngậm miệng, nhưng Hàn Thê Thê càng bình tĩnh hơn, trật tự rõ ràng.
Hàn Thê Thê là nữ nhi của Khâu Nhạc Hà, ở đây một có số người còn không biết, lúc này tuôn ra, không thể nghi ngờ chính là một quả bom.
Mà Hàn Thê Thê chính miệng chứng thực, huyết án của Không Minh cốc mười lăm năm trước, người đầu têu phía sau là Khâu Nhạc Hà.
Chuyện này khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.
"Thê Thê, ta biết sau khi mẫu thân con qua đời, con vẫn bất mãn với ta, ngay cả họ cũng sửa lại, ta cũng biết ta không hoàn thành chức trách của một người cha." Khâu Nhạc Hà giống như phụ thân nhận thức được sai lầm, vẻ mặt hối hận.
Nhưng mà một giây sau biểu cảm trên mặt ông ta trong nháy mắt nghiêm túc lên: "Nhưng sao con có thể giúp người ngoài hãm hại phụ thân mình?"
Khâu Nhạc Hà không thể nghi ngờ chính là đang ám chỉ, là ông ta nhiều năm như vậy không làm tốt vai trò của một người cha, dẫn đến Hàn Thê Thê hận ông ta, cho nên lúc này mới giúp người ngoài nói chuyện.
"Nghe nói thân thể kế mẫu con cũng không tốt." Hàn Thê Thê đột nhiên nói: "Lần trước con trở về, phụ thân còn muốn con xem cho bà ấy."
"Phụ thân, phụ thân nói, đây có phải là báo ứng không?"
Khâu Nhạc Hà: "..."
Lửa giận nơi đáy lòng Khâu Nhạc Hà không ngừng bốc lên.
Từ trên đảo Thất Tinh ra, ông ta vẫn nghe ngóng nơi Hàn Thê Thê dừng chân, muốn trước tiên khống chế người lại, dù nói thế nào thì cũng là con gái của mình.
Nhưng không nghĩ tới Hàn Thê Thê giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
Sau đó ngày hôm nay đột nhiên xuất hiện ở đây, giúp đỡ tên ma đầu Minh Tiện kia, hiện tại còn xác nhận người cha này.
"Khâu minh chủ, đây rốt cuộc là thế nào."
Nhân sĩ võ lâm bên kia đã không thể kiên trì với lập trường, bắt đầu chất vấn Khâu Nhạc Hà.
"Khâu minh chủ, nhiều năm như vậy chúng ta vẫn luôn tôn kính ngươi, ngươi vì võ lâm mà làm rất nhiều chuyện, mọi người cũng rất cảm kích, nhưng chuyện Không Minh cốc là thế nào?" Có người rất không muốn tin tưởng, nhưng câu chuyện phát triển đến mức này, làm cho người ta không thể không sinh nghi.
Cũng có người thừa cơ đục nước béo cò: "Khâu minh chủ, chuyện này ngươi phải nói cho rõ ràng."
"Nói mà không có bằng chứng, bọn họ muốn nói thế nào thì nói thế ấy, ta nói rõ ràng thế nào!" Khâu Nhạc Hà hỏa khí rất lớn: "Khâu Nhạc Hà ta là người thế nào, các ngươi không rõ ràng sao?"
"Đây chính là con gái của ngươi..." Có người nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ con gái của ngươi cũng sẽ nói lung tung, nếu như quả thật là vậy, thì Khâu minh chủ đã từng làm gì con gái mình?"
Có con gái nhà ai lại vô duyên vô cớ đi hãm hại phụ thân mình không?
"Nàng là bởi vì mẫu thân nàng chết..." Khâu Nhạc Hà vẫn dùng cách nói này, ông ta đột nhiên nhìn về phía Sơ Tranh bên kia: "Các ngươi nói ta trù hoạch huyết án mười lăm năm trước, có chứng
cứ gì?"
"Có chứ."
Sơ Tranh nhẹ nhàng phun ra hai chữ.
Đáy lòng Khâu Nhạc Hà hơi lộp bộp một chút.
Sơ Tranh giơ tay, giáo chúng đằng sau lập tức dâng lên một phong thư nhìn qua rất cũ kĩ: "Đây là thư năm đó Khâu minh chủ liên hệ với huynh đệ Cao Tề."
Cánh tay buông thõng bên người Khâu Nhạc Hà không theo khống chế run lên.
Năm đó ông ta xác thực dùng thư liên lạc với huynh đệ Cao gia, nhưng bên trong cũng không có nội dung khác... Nghĩ như vậy, Khâu Nhạc Hà lại trấn định lại.
Sơ Tranh đưa thư cho mọi người xem: "Bút tích này trong các ngươi có người có thể sẽ biết. Mặc dù là mười mấy năm trước, nhưng trong số những người ở chỗ này, luôn có người có thể quen biết với Khâu minh chủ mười mấy hai mươi năm chứ."
Ngay từ đầu Khâu Nhạc Hà còn rất trấn định, nhưng mà những người xem qua thư kia, biểu tình lại không như thế.
Khâu Nhạc Hà nhìn về phía Sơ Tranh bên kia, không biết giáo chúng nào hiểu chuyện, dời một cái ghế ra cho cô, cô ngồi yên ở đó, thần sắc đạm mạc xa cách, tư thế kia, giống như nữ hoàng ngồi ở trên vương tọa.
"Khâu Nhạc Hà, ngươi quả thực chính là cầm thú!"
Đột nhiên một tiếng quát lớn bạo phát ra từ trong đám người.
Lá thư này cũng vừa lúc truyền đến trong tay Khâu Nhạc Hà.
Nội dung trong thư hoàn toàn không đồng nhất với trong trí nhớ của ông ta, nhưng mỗi câu mỗi lời ông ta lại có ấn tượng, bởi vì ông ta đều từng nói qua...
Phía trên viết đến kho báu, nguyên nhân gây ra cũng bởi vì kho báu này.
Khâu Nhạc Hà đã từng nói không thể lưu lại người sống, giờ câu này cũng xuất hiện trên thư.
"Đây không phải ta viết!!" Khâu Nhạc Hà lập tức lên tiếng: "Đây là nàng vu oan hãm hại."
"Đây không phải chữ viết của ngươi?" Có người chất vấn: "Khâu minh chủ, những người như chúng ta đầy, đều từng nhìn thấy chữ viết của ngươi."
"Khâu minh chủ... huyết án của Không Minh cốc, thật sự là ngươi làm?"
"Chúng ta lại bị ngươi lừa gạt bao lâu nay."
"Ta chưa từng viết thứ này." Khâu Nhạc Hà cãi lại: "Chữ viết có thể bắt chước. Là yêu nữ này hãm hại ta, mọi người đừng tin lời nàng nói!"
Hàn Thê Thê còn chưa leo lên bảo tọa yêu nữ, thì Sơ Tranh đã hái được vòng nguyệt quế trước, vinh quang leo lên bảo tọa.
Yêu nữ Sơ Tranh đầu ngón tay khoác lên trên ghế dựa, bình tĩnh đọc lên một chuỗi tên.
Đây đều là những người lúc trước từng tham dự chuyện này, đương nhiên cũng là những người bị Minh Tiện giết chết sau đó.
Nhưng mà bọn họ đều có một điểm giống nhau là có tiền.
Sơ Tranh tiếp tục nói: "Nghe nói lúc trước Khâu minh chủ không muốn những vật khác... Chỉ lấy Cửu Long Hí Châu Dạ Quang Bôi vô giá trong kho báu, Cao Tề, đúng không?"
Cao Tề lập tức gật đầu: "Đúng."
Khâu minh chủ cả giận nói: "Nói hươu nói vượn!!"
"Có hay không lục soát một chút sẽ biết." Sơ Tranh nhìn về phía người bên kia: "Các vị, các ngươi động thủ hay là người của ta động thủ?"
Đám người giằng co một hồi, có người không nhịn được: "Minh chủ, nếu như ngươi không lấy, thì chúng ta lục soát một chút cũng không sao."
"Chúng ta cũng vì làm chứng cho sự trong sạch của Minh chủ."
"Minh chủ..."
Khâu Nhạc Hà nhớ kỹ cái Dạ Quang Bôi kia, nhưng ông ta căn bản không lấy.
Khâu Nhạc Hà đảo qua vô số khuôn mặt, trên mặt những người quen thuộc này có nghi hoặc, khiếp sợ, không tin, cũng có hưng phấn, kích động.
"Được, Khâu mỗ ta đi ngay ngồi chính, lục soát đi!" Khâu Nhạc Hà vững tin mình không lấy Dạ Quang Bôi gì đó, mà lúc trước người được chia cho Dạ Quang Bôi, đã sớm chết dưới kiếm của Minh Tiện, Khâu Nhạc Hà cảm thấy Sơ Tranh đang lừa ông ta, nếu ông ta không chịu, mới càng khiến người ta hoài nghi.
"Minh chủ đắc tội!".