Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ "Tìm được rồi tìm được rồi!!"
Có người bưng một cái hộp lao ra, thứ đặt bên trong, chính là Cửu Long Hí Châu Dạ Quang Bôi Sơ Tranh nói tới.
Con ngươi Khâu Nhạc Hà co rụt lại, ánh mắt rơi vào trên vật nằm trong cái hộp kia, thốt ra: "Không thể nào, nó không thể nào ở đây, ta cũng căn bản không lấy..."
Khâu Nhạc Hà bỗng nhiên im lặng.
Ánh mắt ông ta liếc qua đảo quanh bốn phía, quả nhiên ánh mắt của mọi người đã thay đổi.
"Nó phải ở đâu? Khâu minh chủ lấy cái gì?" Sơ Tranh chậm rãi tiếp lời ông ta: "Vô Ảnh Kiếm pháp sao?"
Cao trào của vụ Dạ Quang Bôi còn chưa hạ xuống, Sơ Tranh lại ném ra một chuyện trí mạng.
"Vô Ảnh Kiếm pháp... hình như ta từng nghe qua, là tổ sư gia của Không Minh cốc sáng lập."
"Lợi hại không?" Có người không biết hỏi.
"Đương nhiên lợi hại, tổ sư gia của Không Minh cốc là ai, đó là kiếm thánh được ghi tên trên sổ sách của giang hồ, ông ta sáng lập ba bộ kiếm pháp, bây giờ có bộ kiếm pháp nào là không nổi danh?"
Mọi người nghĩ đến ba bộ kiếm pháp nổi danh nhất trên giang hồ hiện giờ, đúng là xuất phát từ Không Minh cốc.
Người khác cả đời nghiên cứu ra một bộ kiếm pháp đã là rất trâu bò.
Vị tổ sư gia này cả đời lại chế ra được ba bộ kiếm pháp, không, hiện tại xem ra là bốn bộ.
Đương nhiên Sơ Tranh càng thấy vị tổ sư gia này có thể là bật hack, hoặc là nhặt được bí tịch võ lâm kỳ quái gì đó.
"Vô Ảnh Kiếm pháp này... Chưa từng nghe qua, các ngươi nghe qua chưa?"
"Bởi vì Vô Ảnh Kiếm pháp là bộ kiếm pháp cuối cùng mà tổ sư gia sáng chế, không lưu truyền ra, ta cũng chỉ từng nghe người ta nói có một bộ kiếm pháp như thế mà thôi, không biết đến."
Mọi người thảo luận đến kịch liệt, cả người Khâu Nhạc Hà lại như rơi xuống hầm băng.
"Khâu minh chủ, ngươi còn lời gì để nói không?"
"A, ngươi làm sao để chứng minh ta lấy Vô Ảnh Kiếm pháp gì đó?" Khâu Nhạc Hà thần sắc bất thiện nhìn chằm chằm vàoSơ Tranh.
"Ta có kiếm phổ."
Tầm mắt mọi người lập tức tập trung đến trên thân nam tử bạch y như tuyết.
Minh Tiện mất máu quá nhiều, nhưng vẫn đứng nghiêm ở nơi đó, như tùng như trúc.
Những năm gần đây kiếm pháp Khâu Nhạc Hà dùng, đều là Vô Ảnh Kiếm pháp, chỉ là bởi vì ông ta luyện hạ quyển, cho nên dù Minh Tiện sử dụng kiếm pháp thượng quyển, Khâu Nhạc Hà cũng không nhận ra được.
Mà kiếm phổ của Minh Tiện, có thể tuỳ tiện làm cho người ta nhận ra kiếm pháp Khâu Nhạc Hà sử dụng, cùng với Vô Ảnh Kiếm pháp giống nhau như đúc.
Nhân chứng vật chứng, Khâu Nhạc Hà căn bản không có cách nào cãi lại, người ở chỗ này cũng không thể không tin.
Khâu Nhạc Hà chính là hung thủ giết hại cả nhà Không Minh cốc vào nhiều năm trước.
Mà ma đầu bọn họ vẫn luôn truy bắt, chẳng qua là vì báo thù cho cả nhà Không Minh cốc...
Chuyện đã tra ra được manh mối, lập tức có người bắt đầu công khai đứng trên lập trường của mình.
"Khâu Nhạc Hà ngươi thân là minh chủ võ lâm, mà lại làm ra loại chuyện này"
"Nhiều năm như vậy, ngươi còn làm ra những chuyện táng tận lương tâm gì nữa!"
"Chúng ta thật sự là mắt mù, bị ngươi lừa bịp lâu đến thế!"
"Tại sao ngươi lại làm thế!!"
Đối mặt với nhiều chất vấn như vậy, thần sắc Khâu Nhạc Hà có chút dữ tợn: "Vì sao? Các ngươi nói xem là vì sao? Thứ như vậy, đặt ở trong mắt các ngươi, các ngươi không muốn sao?"
Đám người theo bản năng nhìn về phía quyển kiếm phổ kia.
Không giống như những bộ kiếm pháp khác, bộ kiếm pháp kia không xuất hiện trên giang hồ, không giống những bộ kiếm pháp chỉ cần gia nhập môn phái là có thể học được, mặc dù nổi danh, nhưng lại không phải độc nhất vô nhị.
Trên giang hồ vốn chính là ngươi tranh ta đoạt...
Ai có thể bảo đảm đồ vật của mình, không phải dùng thủ đoạn khác cướp đoạt được.
Người cầm kiếm phổ kia, tâm tư có chút sinh động.
Nhưng vào đúng lúc này, dị tượng đột nhiên phát sinh.
Sát khí trên thân Khâu Nhạc Hà bùng phát, đột nhiên vỗ một chưởng về phía người đứng gần nhất, lướt qua phía người cầm Vô Ảnh Kiếm phổ, muốn cướp kiếm phổ.
Trước khi Khâu Nhạc Hà đụng phải kiếm phổ, kiếm phổ bay sang một bên khác, rơi vào tay Sơ Tranh.
Khâu Nhạc Hà lửa giận công tâm, xém phun ra một ngụm máu: "Tiện nhân!"
Sơ Tranh giơ giơ
kiếm phổ trong tay, rõ ràng là đang khoe khoang, nhưng biểu tình lại cực kỳ nghiêm túc: "Thân là minh chủ võ lâm, mắng chửi người không tốt."
Khâu Nhạc Hà: "..."
"Bắt hắn lại!"
Người vừa rồi vây công Minh Tiện, lúc này dồn dập vây công Khâu Nhạc Hà.
Kiếm pháp của Khâu Nhạc Hà vốn không được đầy đủ, làm gì lợi hại được như Minh Tiện, bị nhiều người như vậy vây công, Khâu Nhạc Hà rất nhanh liền rơi vào thế hạ phong.
Sơ Tranh xuyên qua hỗn loạn, đi đến bên người Minh Tiện.
Minh Tiện chậm chạp giơ tay lên, còn chưa đụng phải Sơ Tranh, cả người bỗng nhiên ngã xuống đất.
Sơ Tranh cực nhanh híp mắt, một giây sau liền giữ chặt tay Minh Tiện, ngừng lại xu thế ngã xuống của hắn, kéo người vào trong ngực.
Tức giận.
Còn chưa giáo huấn ngươi, ngươi đã hôn mê trước! Cố ý phải không!
Sơ Tranh đi tìm Hàn Thê Thê, vừa vặn trông thấy Khâu Nhạc Hà bắt lấy Hàn Thê Thê, bóp lấy cổ nàng, đưa nàng ngăn trước người mình.
"Đừng tới đây!"
Ngay trước mặt tà giáo, bọn họ thân là đệ tử chính phái, không thể không chú ý đến tính mệnh của Hàn Thê Thê, đám người bị ép dừng lại, vây quanh Khâu Nhạc Hà.
"Khâu Nhạc Hà kia là nữ nhi của ngươi!"
Mặt nạ bị vạch trần, Khâu Nhạc Hà cũng lười ngụy trang, bộc lộ ra bản tính: "Nữ nhi? Nàng giúp người ngoài hãm hại ta, ta không có loại nữ nhi như thế này. Tránh ra hết cho ta, bằng không thì ta sẽ giết nàng!"
Khâu Nhạc Hà làm minh chủ võ lâm nhiều năm như vậy, biết những người này lưu tâm đến cái gì.
Ngày hôm nay nếu không có người ngoài ở đây, thì có lẽ bọn họ sẽ không cố kỵ Hàn Thê Thê.
Nhưng bây giờ có người của Phạm Tiên giáo ở đây, còn là tà giáo trong miệng bọn họ, bọn họ tuyệt đối sẽ không động thủ.
Hàn Thê Thê sắc mặt tái nhợt, tay Khâu Nhạc Hà dùng lực, gương mặt tái nhợt trong nháy mắt đỏ bừng lên.
Hàn Thê Thê có chút gian nan gạt ra mấy chữ từ trong hàm răng: "Ta cũng không có một người phụ thân như ngươi."
Khi Khâu Nhạc Hà phát giác được nguy hiểm, thì đã không kịp, chủy thủ sắc bén cắm vào bụng ông ta.
Hàn Thê Thê thừa cơ đẩy Khâu Nhạc Hà ra, chạy sang phía bên cạnh.
Khâu Nhạc Hà lại không để ý đến vết thương trên người, nhuyễn kiếm đâm về phía sau lưng Hàn Thê Thê.
"Thê Thê!!"
Hàn Thê Thê bỗng nhiên quay đầu, trông thấy có người xông tới, ánh mắt nàng hơi co rụt lại, thân thể giống như bị đông lại, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, nàng bỗng nhiên trở lại, giữ chặt người xông tới kia, đẩy ngã người xuống đất, lăn khỏi chỗ đó.
Hàn Thê Thê nhắm mắt lại, nhưng đau đớn như trong tưởng tượng cũng không truyền đến.
Ầm ——
Tiếng vật nặng đập xuống đất.
Sau đó là tiếng rống và tiếng bước chân loạn thất bát tao.
Khâu Nhạc Hà đột nhiên bị người hất bay, đập xuống đất, hiện tại đang bị người ấn lấy, nhuyễn kiếm rơi ở một bên.
"Thê Thê."
Thanh âm réo rắt của nam tử vang lên.
Hàn Thê Thê trầm mặt đứng dậy: "Huynh có bệnh à!"
"Có."
Hàn Thê Thê: "..."
Biểu lộ của nàng cứng một hồi lâu, không biết nên nói gì.
Nam tử lại như không việc gì, đứng lên theo, lo lắng nói: "Thê Thê, vừa rồi thật nguy hiểm."
"..."
Sơ Tranh một tay nắm chặt Hàn Thê Thê muốn nói gì đó: "Xem cho hắn."
Hàn Thê Thê lập tức vứt bỏ nam tử, đi kiểm tra cho Minh Tiện.
Nam tử kia đột nhiên tiến lên trước, giọng điệu thả rất thấp, mang theo lấy lòng và cẩn thận từng li từng tí: "Thê Thê, để ta tới đi."
Hắn nói liền muốn tiếp nhận Minh Tiện, Sơ Tranh một tay ngăn hắn.
"Sư huynh ta." Hàn Thê Thê nói: "Y thuật của hắn tốt hơn ta nhiều."