Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Anh không nói như vậy."
Úc Giản lập tức phủ nhận, đầu ngón tay chống lên mi tâm, nhẹ nhàng xoa nhẹ mấy lần.
Rời khỏi cô...
Đáy lòng hắn cho tới bây giờ chưa từng có ý nghĩ này, cho dù biết cô và bà Úc giao dịch, hắn cũng chỉ tức giận với bà Úc, chứ không phải bởi vì cô.
Hắn thích cô gái này.
Muốn dùng sinh mệnh để thích.
"Vậy là tốt rồi." Bằng không thì ta còn phải kéo lấy cái thân thể tàn tật cấp mười này, làm chút chuyện gì đó với hắn, vậy thì rất không hài hòa.
Úc Giản thả tay xuống, đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi ra từng chữ rõ ràng: "Em cần anh không?"
Ánh mắt thâm thúy của Úc Giản nhìn chằm chằm vào cô, nhìn thấy cô gái bên kia không chút chần chờ gật đầu: "Cần."
Trong tim Úc Giản tràn đầy ấm áp, huyết dịch sôi trào lan ra khắp tứ chi, hắn thấp giọng nói: "Chỉ cần em cần anh, anh sẽ luôn ở bên cạnh em. Nếu như một ngày nào em không cần anh nữa, anh..."
Sơ Tranh hơn khom người, đè tay của hắn lại: "Cho đến lúc chết em cũng đều cần anh."
Úc Giản nhìn bàn tay trắng nõn tinh tế đặt trên mu bàn tay mình, trở tay nắm chặt, thanh âm khàn khàn ám trầm: "Được."
Ở Úc gia, người bọn họ cần không phải hắn, mà là một Đại thiếu gia Úc gia.
Bọn họ căn bản không cần con người Úc Giản.
Úc Giản nhiều khi cũng không tìm được ý nghĩa chân chính để mình tồn tại, chỉ là vì để cho Úc gia nâng cao hơn một bước, hoàn thành công cụ biểu diễn của bọn họ?
Hắn đã chịu đủ cuộc sống như vậy.
Cho dù... cho dù cô mua lại mình thì thế nào, cô cần chính là con người của hắn là được.
Đầu ngón tay Úc Giản đột nhiên mát lạnh, hắn bỗng dưng hoàn hồn, trên ngón giữa bỗng nhiên nhiều thêm một chiếc nhẫn.
"Tặng anh."
Cô gái đối diện vân đạm phong khinh nói, giống như thứ cô tặng không phải là nhẫn.
"Vì sao... tặng anh cái này?"
"Mua cũng đã mua." Dùng tiền mua được, không thể lãng phí! "Vừa vặn anh có thể đeo."
Sơ Tranh hào khí lấy từ trong túi ra vốc: "Anh thay phiên mà đeo, một tháng có thể đeo không trùng lặp."
Úc Giản: "..."
Đây là hàng giả bán sỉ cô mua từ đâu ra đúng không!?
Về sau Úc Giản tìm hiểu một chút, một vốc kia của cô đều là hàng thật, có rất nhiều cái còn không tra được, đều là loại định chế, có tên viết tắt của hắn.
Từng thấy tặng nhẫn, nhưng chưa từng thấy tặng nhẫn kiểu này bao giờ.
"A, cậu đính hôn à?"
Bác sĩ Hầu phát hiện chiếc nhẫn trên tay Úc Giản đầu tiên, biểu cảm kinh ngạc đến mức có thể nhét được một quả trứng vịt.
"Mới có bao lâu thời gian, cậu đã đính hôn rồi?!"
"Không có." Úc Giản nói.
"Vậy chiếc nhẫn kia của cậu là sao?"
"Đeo chơi."
"..." Bác sĩ Hầu đau đớn phê bình: "Những nhà tư bản như các cậu đều xa xỉ như vậy sao?"
Úc Giản: "..."
"Đúng rồi, danh ngạch bồi dưỡng nói với cậu lúc trước ấy, cậu suy nghĩ thế nào rồi?" Bác sĩ Hầu nghiêm chỉnh lại: "Bệnh viện chúng ta chỉ có một người duy nhất này thôi, tôi cảm thấy cậu đi là thích hợp nhất, tôi đã thăm dò ý của viện trưởng, cũng muốn cho cậu đi."
Úc Giản sờ chiếc nhẫn trên ngón tay: "Tôi không đi."
"Vì sao lại không đi? Đây là một cơ hội rất tốt đó?" Bác Hầu sĩ không hiểu.
Úc Giản lật bệnh án trên bàn ra xem: "Thời gian bồi dưỡng là hai năm... Thời gian quá lâu, tôi không đi được, để người khác đi đi."
"Không phải là bởi vì bạn gái nhỏ của cậu chứ?"
Úc Giản không nói chuyện, bác sĩ Hầu thở dài: "Cơ hội này rất khó có được, nếu cậu không đi thật sự rất đáng tiếc, hơn nữa bệnh tình của cô ấy cũng cần cậu không ngừng học tập nâng cao mới chữa trị được cho cô ấy!!"
Bác sĩ Hầu khuyên Úc Giản đi, ngay cả viện trưởng cũng tìm hắn nói chuyện.
Bảo hắn suy nghĩ thật kỹ cơ hội lần này, bỏ lỡ lần này, lần sau cũng không biết là lúc nào.
Úc Giản có chút động tâm, nhưng cuối cùng vẫn từ chối.
Hắn không thể để Sơ Tranh ở trong nước một mình.
-
Cốc cốc.
"Vào đi."
Úc Giản cúi đầu viết gì đó, tưởng là y tá hoặc là bác sĩ nào đó, không ngẩng đầu: "Có chuyện gì không?"
Nửa ngày không nghe thấy âm thanh, Úc Giản ngẩng đầu, trông thấy mặt Sơ Tranh, hắn hơi sững sờ, ném bút
đứng lên: "Sao em lại tới đây?"
"Không thoải mái."
Úc Giản nhíu mày lại, khẩn trương hỏi: "Không thoải mái chỗ nào?"
Sơ Tranh nhấn xuống ngực, Úc Giản đỡ cô ngồi xuống: "Sao lại không thoải mái? Hôm này em làm gì?"
"Không biết, hơi khó chịu." Ngày hôm nay cô vừa ngủ dậy đã cảm thấy như vậy, cho là chờ một lúc sẽ tốt, ai biết vẫn cứ như thế, bây giờ cô cảm thấy sắp không thở nổi.
Úc Giản luống cuống tay chân gọi y tá đến, đưa Sơ Tranh đi kiểm tra.
-
Úc Giản lấy được kết quả kiểm tra, sau khi xem xong, phát hiện tay mình hơi run rẩy, hắn hít sâu một hơi, dựa theo phương thức liên lạc với người nhà bệnh nhân của bệnh viện, gọi điện thoại cho phu nhân Lư Ái Linh.
"Alo?"
"Chào ngài, tôi là bác sĩ chủ trị của Mật Sơ Tranh, Úc Giản."
Bên phu nhân Lư Ái Linh có chút ồn ào, bảo hắn chờ một chút, một phút sau yên tĩnh lại: "Bác sĩ Úc, có chuyện gì không?"
"Nếu như ngài có thời gian, tôi hi vọng có thể gặp mặt trò chuyện."
"Là bệnh tình của Tiểu Sơ nặng hơn sao?" Phu nhân Lư Ái Linh giống như đoán được gì đó.
"Vâng."
"Vậy được, tôi sắp xếp một chút rồi lập tức trở về."
Lúc ban đêm phu nhân Lư Ái Linh chạy về, ban đêm Úc Giản không cần trực ban, nhưng hắn ở lại bệnh viện, sợ Sơ Tranh xảy ra vấn đề gì.
Lư Ái Linh đuổi tới phòng bệnh, vừa vặn trông thấy Úc Giản nắm chặt tay Sơ Tranh, ngồi ở bên cạnh cô, biểu cảm của bà trống không trong nháy mắt, sau đó kêu một tiếng: "Bác sĩ Úc..."
Úc Giản cũng không xấu hổ khi bị cha mẹ người ta phát hiện, tự nhiên buông tay Sơ Tranh xuống: "Cô ấy ngủ rồi, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."
Lư Ái Linh nhìn người trên giường bệnh một chút, gật đầu, đi theo Úc Giản rời khỏi phòng bệnh.
Úc Giản đưa Lư Ái Linh đến văn phòng, lần nữa giới thiệu thân phận của mình: "Cháu là bác sĩ chủ trị của cô ấy, cùng là bạn trai cô ấy."
Lư Ái Linh "A" một tiếng, một hồi lâu sau mới gật gật đầu, cũng không có cảm xúc gì khác, lo lắng cho bệnh của Sơ Tranh hơn: "Bệnh tình của Tiểu Sơ thế nào rồi?"
"Tình hình của cô ấy không tốt lắm... Vừa rồi cháu đã thảo luận với mấy vị bác sĩ... Biện pháp tốt nhất chính là nhanh chóng làm phẫu thuật ghép tim."
"Tôi biết, nhưng thời gian dài như vậy, bệnh viện bên này cũng không thông báo cho chúng tôi tìm được trái tim phù hợp."
Tiền không phải vấn đề, trái tim mới là vấn đề lớn nhất.
Người hiến tim không phải nói có là có... Người phải làm phẫu thuật ghép tim không phải số ít, nhiều khi bệnh nhân căn bản không đợi được.
"Cháu nghĩ một chút biện pháp..." Giọng điệu Úc Giản có chút không lưu loát, vẫn không quên an ủi Lư Ái Linh: "Tình huống bây giờ của cô ấy còn có thể ổn định lại, ngài cũng đừng quá gấp."
Lư Ái Linh và Úc Giản trò chuyện xong, xác định tình huống của Sơ Tranh mặc dù chuyển biến xấu, nhưng vẫn chưa đến tình trạng nghiêm trọng nhất.
Cuối cùng, phu nhân Lư Ái Linh mới nhớ tới vấn đề ban đầu: "Cháu và Tiểu Sơ bắt đầu từ khi nào?"
"Được một đoạn thời gian rồi ạ." Úc Giản nói: "Cô yên tâm, cháu sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."
"A..." Lư Ái Linh nhìn Úc Giản, lại nghĩ tới con sói mắt trắng Hàn Tĩnh kia: "Nếu cháu là bác sĩ chủ trị của Tiểu Sơ, thì chắc cũng hiểu rõ bệnh tình và tình huống thân thể của con bé, cô không có yêu cầu gì khác, chỉ hi vọng cháu đừng làm Tiểu Sơ thương tâm.".