Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ "Vâng, cháu sẽ không."
So với Hàn Tĩnh trước kia, phu nhân Lư Ái Linh càng thích Úc Giản hơn.
Không chỉ là bởi vì dáng dấp hắn đẹp trai, mà học thức nghi lễ của Úc Giản không phải thứ Hàn Tĩnh có thể so sánh được
Chỉ là không biết một người như vậy, sao lại coi trọng Tiểu Sơ.
Không phải bà cảm thấy Tiểu Sơ không tốt, mà là thân thể của con bé...
Người bình thường ai lại tự nhiên tìm thêm một trói buộc cho mình?
-
Trải qua mấy ngày quan sát, Lư Ái Linh phát hiện Úc Giản đối với Sơ Tranh xác thực rất tốt, trái tim cũng theo đó mà buông lỏng ra một chút.
"Không cho phép uống nước lạnh." Úc Giản lấy ly nước trong tay Sơ Tranh đi: "Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi?"
Sơ Tranh: "..."
Úc Giản đưa một ly nước nóng cho Sơ Tranh: "Hôm nay cảm thấy thế nào?"
"Rất tốt."
"Lần trước em cũng nói rất tốt, kết quả thì sao?" Giọng điệu của Úc Giản hơi lạnh.
"..."
Trái tim có ý tưởng của chính nó ta có thể làm sao!
Đây cũng không phải chuyện ta có thể khống chế mà!!
Chuyện này không trách ta được!!!
Sơ Tranh thừa dịp Úc Giản khom người, hôn lên mặt hắn một cái.
Úc Giản liếc nhìn cô, ngược lại không nói gì, giơ tay sờ lên đầu cô: "Khống chế cảm xúc."
Sơ Tranh: "..."
Cảm xúc của cô khống chế rất tốt.
Đừng có sờ đầu ta!!
"Tiểu Sơ." Phu nhân Lư Ái Linh từ ngoài cửa tiến vào, trong tay cầm theo bữa sáng: "Bác sĩ Úc cũng ở đây à? Cô mua chút bữa sáng, bác sĩ Úc cùng ăn nhé?"
"Cảm ơn cô, cháu còn có việc, không thể ăn với hai người được."
Úc Giản từ chối nhã nhặn, cẩn thận căn dặn Sơ Tranh khi ăn phải chú ý một chút.
Chờ Úc Giản rời đi, phu nhân Lư Ái Linh mới cười nói: "Bác sĩ Úc đối xử với con rất tốt nha."
"..."
Tốt cái gì chứ.
Quản này quản kia, chỉ thiếu quan tâm cô mặc gì nữa thôi!
Sơ Tranh lần này có thể là phát bệnh nhất thời, sau một thời gian ngắn nằm viện, thì kiểm tra thấy tình huống của cô đã từ từ trở lại trạng thái lúc trước.
Phu nhân Lư Ái Linh ở cạnh chăm sóc Sơ Tranh một đoạn thời gian, tận đến khi cô gần như có thể xuất viện, phu nhân Lư Ái Linh mới rời khỏi.
Trước khi rời đi, bà đi tìm Úc Giản.
"Bác sĩ Úc."
"Cô." Úc Giản đứng dậy, thái độ kính cẩn: "Có chuyện gì không ạ?"
"A, không có việc gì không có việc gì, cô chỉ tìm cháu nói đôi lời."
Úc Giản ra hiệu phu nhân Lư Ái Linh ngồi xuống, rót cho bà cốc nước: "Cô muốn nói gì với cháu?"
"Tiểu Sơ ở bên cháu, cô và cha con bé cũng yên tâm. Chuyện tìm người hiến tim, còn phải nhờ cháu hao tổn nhiều tâm trí, chi phí đều không thành vấn đề..."
Úc Giản gật đầu: "Cháu hiểu rồi."
"Còn có một việc, hi vọng cháu có thể đồng ý với cô."
"Cô nói đi."
"Bây giờ Tiểu Sơ ở một mình, mặc dù có dì Lâm chăm sóc con bé, nhưng suy cho cùng vẫn không yên lòng. Cháu là người chuyên nghiệp, cháu xem có thể cho Tiểu Sơ ở cùng với cháu được không? Cô biết có chút ích kỷ..."
"Được ạ." Úc Giản nói: "Chỉ cần cô tin tưởng cháu, cháu không có vấn đề."
"Ách..." Phu nhân Lư Ái Linh khó có lúc nghèo từ trong một lát: "Vậy, vậy làm phiền cháu."
Con ngươi thâm thúy của Úc Giản tràn lên ánh sáng nhàn nhạt: "Không phiền, cháu rất tình nguyện chăm sóc cô ấy."
-
Khi Sơ Tranh xuất viện, Úc Giản trực tiếp mang Sơ Tranh về chung cư.
Sơ Tranh không hiểu thấu: "Không phải anh đưa em về nhà sao?"
"Cô bảo em ở cùng anh." Úc Giản vừa mở cửa vừa nói: "Thuận tiện cho việc chăm sóc em."
Mẹ ruột!
Sơ Tranh đi theo Úc Giản vào, hắn đưa một chuỗi chìa khóa cho cô: "Chìa khóa dự bị trong nhà, vân tay lát nữa anh ghi chép cho em."
Sơ Tranh nằm viện một đoạn thời gian, không tới chung cư, bây giờ phong cách của nơi này thay đổi —— hoạt bát hơn trước kia không ít?
"Sao anh lại biến chung cư thành thế này?"
"Trước đó quá áp lực, không tốt cho tâm tình của em."
Sơ Tranh trầm mặc xuống: "Em khá yêu thích phong cách trước đó."
"..."
Úc Giản đưa đồ đạc của cô vào trong gian phòng: "Đồ của em chiều anh sẽ đi lấy giúp em, vật dụng hàng ngày anh đều mua hết rồi."
Sơ Tranh vào phòng tắm nhìn một chút, quả nhiên tất cả
mọi thứ đều biến thành hai phần.
Sơ Tranh đi quanh gian phòng, nhìn Úc Giản thu thập giường chiếu: "Anh không ngủ chung với em à?"
Tay đang trải ga giường của Úc Giản cứng đờ, một lát sau cúi đầu xuống, thấp giọng nói: "Đừng suy nghĩ lung tung."
Sơ Tranh: "???"
Cô suy nghĩ lung tung cái gì rồi?
Úc Giản trải xong giường, mở hộp đựng điều hòa ra, lắp đặt vào trong phòng Sơ Tranh.
"Ban đêm đừng khóa cửa phòng, bằng không thì anh không thể tùy thời đến xem xét tình huống của em được." Úc Giản căn dặn Sơ Tranh.
"Vậy anh ở chung phòng với em không phải được rồi sao?"
"..."
Em là muốn anh chết phải không!
Đầu ngón tay Úc Giản nhẹ nhàng điểm lên mi tâm cô, không lên tiếng, xoay người vào phòng bếp làm chút đồ ăn cho cô.
Sơ Tranh nhìn qua bóng lưng hắn như có điều suy nghĩ.
Cuối cùng chỉ có thể yên lặng mắng: Bố trí rác rưởi!
Sơ Tranh ở lại trong nhà Úc Giản, bởi vì Úc Giản đi làm, cho nên dì Lâm vẫn phải tới giúp Sơ Tranh nấu cơm giặt giũ quần áo gì đó.
Úc Giản cố gắng tan tầm sớm hơn một chút.
Sơ Tranh đối với chuyện hắn tan tầm sớm hay muộn cũng không có yêu cầu gì, từ sau khi hắn yêu cầu cô ngủ sớm, thì cô không đến bệnh viện đón hắn nữa, khi trở về, cô cơ bản đều đã ngủ say.
Úc Giản chỉ có thể nhìn cô một chút.. Nhiều nhất là hôn lên trán cô một cái, sau đó về phòng của mình.
Làm Úc Giản tương đối sầu não chính là, phòng của hắn luôn có thể thêm ra một chút đồ vật ngổn ngang, điểm giống nhau —— đáng tiền.
Hơn nữa những thứ này còn không phải một hai cái, mà bình thường đều là một nhóm hay một đống...
Hắn đã hơn một lần hoài nghi những thứ này là mua sỉ từ quán ven đường đến.
Giày vò xong những thứ này, cô lại bắt đầu giày vò đồ điện đồ dùng trong nhà, mỗi ngày trở về đều sẽ phát hiện đồ điện gia dụng thay đổi.
Cũng may cô chỉ động tay với những thứ này, không hề động đến đồ của hắn.
Hôm nay Úc Giản trở về đã qua mười hai giờ, hắn mở cửa cũng phải cẩn thận, buông đồ vật xuống đi vào gian phòng của Sơ Tranh nhìn một chút trước, sau đó mới trở về phòng tắm rửa đi ngủ.
Ý thức của Úc Giản mơ mơ màng màng, cảm giác bên cạnh có người, bỗng nhiên tỉnh táo lại.
"Tiểu Sơ?"
"Ừ." Sơ Tranh phát hiện hắn tỉnh, lập tức cọ cọ nằm xuống bên cạnh hắn.
"Em chạy tới phòng anh làm gì?" Úc Giản nghiêng người nhìn cô.
"Không làm gì." Sơ Tranh giơ tay ôm hắn: "Đi ngủ."
Úc Giản: "??"
"Về phòng em đi."
"Anh thử đẩy em một chút xem." Giọng điệu Sơ Tranh có chút âm trầm, rõ ràng là muốn ỷ bệnh hành hung.
Úc Giản thật sự không dám náo với Sơ Tranh: "Vậy anh đến phòng em ngủ." Không thể trêu vào thì chạy thôi!
Úc Giản chuẩn bị xuống đi, lại bị Sơ Tranh ôm đến sít sao: "Úc Giản, em chỉ muốn ôm anh, không làm chuyện gì khác."
Thẻ người tốt dựa vào cái gì mà không cho ta ôm!
Tức giận!
【 Giá trị quan chủ chốt của xã hội chủ nghĩa không cho phép! 】
"..." Câm miệng! Cút!
Úc Giản xoa xoa mi tâm, cô còn muốn làm những chuyện khác!?
Úc Giản cúi đầu nhìn cánh tay ôm mình: "Nói rồi đấy nhé, không cho phép làm những chuyện khác."
"Ừ."
"Em thề đi."
"Anh rất phiền."
"Nhanh lên."
"... Em thề!" Sơ Tranh cắn răng: "Được chưa!"
Lúc này Úc Giản mới nằm xuống lại, đưa cánh tay kê dưới đầu Sơ Tranh, cho cô gối lên: "Mau ngủ đi."
Sơ Tranh ngược lại thành thật, biết bố trí phần cứng thân thể mình có vấn đề, hoàn toàn không có ý tứ thể hiện, hô hấp rất nhanh liền trở nên bằng phẳng.
Úc Giản trừng mắt nhìn trần nhà, cũng không ngủ mất từ khi nào.