Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ầm ——
Pháo hoa bỗng nhiên nổ tung trên không trung, âm thanh làm Thịnh Diễm cả kinh đến hơi run rẩy.
Hắn nhìn lên không trung, đáy mắt phản chiếu ra pháo hoa chói lọi như sao băng trút xuống, tiếp lấy nhiều đám pháo hoa lần lượt nở rộ, rơi xuống, tắt đi.
Nơi pháo hoa phóng lên không giống nhau, hình dạng cũng không giống nhau, xen lẫn nở rộ trên thiên không, phảng phất như đang tranh đấu xem cái nào đẹp hơn.
Sơ Tranh ôm eo Thịnh Diễm, tiến đến bên tai hắn, thân mật hỏi: "Đẹp không?"
Thịnh Diễm cảm giác mình hô hấp có chút khó khăn, gian nan gạt ra hai chữ: "... Rất đẹp."
Hắn cảm thấy cảm xúc của mình cũng dâng lên hạ xuống và nổ tung theo những bông pháo hoa này.
"Vậy là tốt rồi." Đây đều là tiền!
Trong tiếng pháo hoa nổ tung, giọng nói của cô mơ hồ truyền đến: "Muốn hôn không?"
Thịnh Diễm nghe thấy tiếng nói của mình: "Muốn."
-
Khi Sơ Tranh và Thịnh Diễm xem pháo hoa, quần chúng ăn dưa nhàm chán đang nghiên cứu Weibo Sơ Tranh.
Sau đó...
Quần chúng ăn dưa đột nhiên phát hiện danh sách follow Sơ Tranh, trừ tổ hợp ba người và nhân viên của studio, thì cũng chỉ còn lại có một dải xí nghiệp lam V, ăn, mặc, ở cơ hồ đều bao quát.
Mấu chốt là những lam V này và Sơ Tranh còn ở trong trạng thái tương quan.
Danh sách follow của ai mà không có mấy tài khoản lam V, nhưng tương quan... Thật đúng là không có mấy người.
Quần chúng ăn dưa: "???"
Truyền thông: "???"
Minh tinh trong vòng: "???"
[ Bà chủ này có lai lịch gì? ]
[ Tôi cũng muốn biết. ]
[ Studio còn thiếu nghệ sĩ không? Da trắng mỹ mạo, biết giữ bí mật, biết làm cơm, biết làm ấm giường. ]
[ Tôi chỉ muốn biết, một dải lam V này có phải đều bị trộm nick rồi không!! ]
Lam V chắc chắn không có khả năng bị trộm nick tập thể, đương nhiên bọn họ cũng không có khả năng đứng ra giải thích cái gì, thế là mọi người chỉ có thể động não.
Suy đoán giữa Sơ Tranh và những lam V này có hai ba chuyện không thể không nói, liên hợp lại có thể viết một cuốn tiểu thuyết trăm vạn chữ.
Những chuyện này Sơ Tranh và Thịnh Diễm cũng không biết.
Thịnh Diễm tỉnh lại trong khách sạn, hắn có chút mờ mịt suy nghĩ một chút, một lát sau mới nhớ tới một số việc.
Những hình ảnh điên cuồng và mê loạn kia, kích thích thần kinh Thịnh Diễm.
Hắn hít sâu một hơi, quét mắt nhìn gian phòng một vòng, không nhìn thấy Sơ Tranh, cấp tốc vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Khi Sơ Tranh trở về, Thịnh Diễm đã mặc quần áo tử tế, thần thanh khí sảng ngồi ở bên giường, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho cô.
"Dậy rồi?"
Thịnh Diễm vừa mới xây dựng xong vẻ trấn định, trong nháy mắt khi nhìn thấy Sơ Tranh lại sụp đổ, mất tự nhiên tắt điện thoại: "Ừ..."
Khi Thịnh Diễm ở dưới sân khấu, luôn là một bộ dáng ngoan ngoãn, Sơ Tranh nhìn liền cảm thấy thật đáng yêu... Đặc biệt là tóc, mềm mềm.
Ai.
Muốn sờ.
Sơ Tranh nhịn xuống xúc động sờ tóc, bảo Thịnh Diễm qua ăn sáng.
Toàn bộ hành trình Thịnh Diễm đều giữ im lặng ăn sáng, gương mặt lộ ra một chút đỏ ửng, ánh mắt cũng không dám nhìn Sơ Tranh.
"Lát nữa thay quần áo."
Sơ Tranh chỉ chỉ cái túi bên cạnh.
"Ừ..."
Trên người Thịnh Diễm vẫn còn mặc bộ đồ mặc ở nhà hôm qua, hắn còn cho là mình sẽ như thế này mà trở về, không nghĩ tới Sơ Tranh sẽ mua quần áo cho mình.
Thịnh Diễm lần nữa thay xong quần áo ra, cũng không nhìn Sơ Tranh, cúi đầu lướt điện thoại, che giấu sự xấu hổ và không được tự nhiên lúc này của hắn.
Ánh mắt rơi ở trên màn hình, nội dung hiện lên là gì hoàn toàn không biết.
Nhưng vào lúc này, Thịnh Diễm lướt đến mấy tấm ảnh, hắn bỗng nhiên dừng lướt, ấn mở.
Đó là ảnh chụp trên máy bay, nhìn một chút là có thể nhận ra là thành phố này.
Mà ảnh chụp chính là cảnh đêm tối qua, khi pháo hoa nở rộ...
Một tấm cuối cùng Thịnh Diễm nhớ kỹ, tất cả pháo hoa đồng thời bắn lên không trung, hắn đứng trên đỉnh núi, chỉ cảm thấy rất đẹp, cũng không nhìn ra có gì đặc biệt.
Nhưng khi xem tấm hình chụp từ trên máy bay xuống này, rõ ràng là một hình trái tim cực lớn.
Thịnh Diễm để điện thoại di động xuống, nhìn về phía Sơ Tranh bên cạnh.
Sơ Tranh bị nhìn chằm chằm đến không quá dễ chịu: "Sao thế?" Trên người ta lạ ở chỗ nào sao?
Thiếu niên nghiêm túc nói: "Anh thích em."
"..."
Ta biết!
Ta có cần đáp lại một câu không?
Không được... Phim truyền hình nói đại lão không thể không có cốt khí như vậy, phải có khuôn phép.
Cho nên Sơ Tranh rất cao lãnh gật
đầu.
Thiếu niên tiếp tục nói: "Anh nguyện ý dùng sinh mệnh thích em."
"Không cần..." Sơ Tranh hơi kinh ngạc, có chút run rẩy, em cần mạng của anh cũng vô dụng! "Anh cảm thấy em là người tốt là được."
Mỗi ngày đều đang cố gắng làm người tốt!
Thịnh Diễm: "??"
Thật lâu sau, Thịnh Diễm cười cười với Sơ Tranh: "Em tốt nhất."
Sơ Tranh hít sâu, thở ra, bảo trì lại cao quý lãnh diễm và lạnh lùng: "Thu dọn đồ đạc, đi."
-
Chung cư của Bạch Nhã Toàn.
Sáng sớm Bạch Nhã Toàn liền nhận được điện thoại của người đại diện, nói công ty bên kia tạm dừng tất cả hoạt động của cô ta.
Mặt nạ trên mặt Bạch Nhã Toàn cũng rơi mất, cả kinh trực tiếp nhảy dựng lên: "Vì sao? Công ty điên rồi à?"
Chỗ công ty của Bạch Nhã Toàn, thuộc về tập đoàn Terri, lúc trước cũng là bởi vì cô ta muốn vào giới giải trí, nên cha cô ta thu mua cho.
Bây giờ công ty muốn tạm dừng tất cả hoạt động của cô ta, đây không phải tạo phản sao?
Người đại diện chần chờ nói: "Nói là tổng công ty phát văn kiện xuống..."
"Cái gì?"
Bạch Nhã Toàn hùng hùng hổ hổ đến công ty của ông Bạch, ông Bạch đang họp, Bạch Nhã Toàn chờ ở bên ngoài đến lòng nóng như lửa đốt, mãi mới chờ đến lúc ông Bạch họp xong, cô ta lập tức xông vào văn phòng ông Bạch.
"Cha, tại sao lại muốn dừng tất cả hoạt động của con?"
"Con cũng nên kiềm chế lại." Ông Bạch nói lời thấm thía: "Nghiêm túc đến công ty làm, học tập nhiều hơn một chút."
"Con không muốn!" Bạch Nhã Toàn tức giận: "Con muốn đóng phim! Cha vốn đã đồng ý với con, sẽ tùy theo con, sao cha có thể lật lọng!"
Ông Bạch đập bàn một cái, Bạch Nhã Toàn cả kinh run lên, kinh ngạc nhìn về phía ông Bạch đang trầm mặt.
"Cha..."
"Những người con đắc tội trong vòng giải trí còn chưa đủ nhiều đúng không? Bạch Nhã Toàn, nếu con không phải con gái của cha, thì con cho rằng con có thể như cá gặp nước trong giới giải trí à!"
Giọng nói ông Bạch cực nặng.
Hốc mắt Bạch Nhã Toàn trong nháy mắt đỏ lên.
Thái độ của ông Bạch cường ngạnh, không cho phép cô ta đến giới giải trí nữa, không có ông Bạch cho phép, công ty không dám sắp xếp hoạt động cho Bạch Nhã Toàn.
"A!!"
Bạch Nhã Toàn đập tất cả đồ vật có thể đập trong nhà, tức giận đến bùng nổ.
Người đại diện ở bên cạnh muốn khuyên lại không dám khuyên.
"Có phải cha tôi điên rồi không?"
Người đại diện: "..."
"Không đúng..." Bạch Nhã Toàn giẫm lên đầy đất bừa bộn, cuối cùng kịp phản ứng: "Chuyện này nhất định không đúng, cha tôi thương tôi như vậy, sao đột nhiên lại làm thế? Cô đi nghe ngóng xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Người đại diện còn ước gì được rời đi, miễn bị liên lụy.
Công ty phát sinh nhiều chuyện lớn như vậy, không khó nghe ngóng, người đại diện rất nhanh nghe được tin tức: "Cổ đông của công ty phát sinh biến hóa, bây giờ đã không phải do Bạch tổng định đoạt nữa..."
"Cái gì?"
Bạch Nhã Toàn trừng lớn mắt.
"Cô biết cổ đông lớn nhất bây giờ là ai không?"
"Ai?"
"Mạnh Sơ Tranh."
"..."
"???"
"!!!"
Bạch Nhã Toàn cảm thấy không phải thế giới này huyền huyễn, thì chính là mình huyền ảo, Mạnh Sơ Tranh sao lại biến thành cổ đông của công ty rồi?