Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh họp xong, đến ga ra tầng hầm lấy xe, cô vừa mở cửa xe, một bóng người đột nhiên nhào tới.
Sơ Tranh một tay bắt lấy cánh tay đối phương, bẻ hai cái đè lên trên xe.
"Mạnh Sơ Tranh là tôi!"
Người bị đè trên xe ồn ào lên tiếng.
"Bạch Nhã Toàn?"
Con ngươi Sơ Tranh híp lại.
Người này thế mà lại hành hung mình? Là ai cho cô ta dũng khí?
"Thả tôi ra!" Bạch Nhã Toàn tức giận mắng một tiếng.
Sơ Tranh càng dùng sức ép cô ta lên trên cửa xe: "Cô muốn làm gì?"
Mặt Bạch Nhã Toàn dán lên cửa xe, bị đè ép đến thay đổi hình dạng: "Đau đau đau!!"
Sơ Tranh lộ ra khí thế hung ác: "Nói!"
"Tôi có thể làm gì! Cô thả tôi ra trước đi!" Bạch Nhã Toàn nghiến răng nghiến lợi.
Hai phút sau, Sơ Tranh buông Bạch Nhã Toàn ra.
Bạch Nhã Toàn ăn mặc khá kín kẽ, cô ta nhặt mũ bị Sơ Tranh đánh rơi lên, đội lên trên đầu, chỉnh lại khẩu trang xiêu xiêu vẹo vẹo trên mặt.
Cô ta bày ra bộ mặt kiêu ngạo của đại tiểu thư, liếc nhìn Sơ Tranh: "Tôi biết sai rồi, xin cô đại nhân đại lượng, tha thứ cho tôi một lần!"
Đại tiểu thư nói câu này đến tràn ngập sát khí.
Lúc đầu Bạch Nhã Toàn không tin tin tức mà người đại diện nghe được, nhưng sau đó cô ta đã được ông Bạch chứng thực, bị ông Bạch nói cho một trận.
"Ồ." Sơ Tranh phản ứng bình bình: "Nói xong rồi?"
Bạch Nhã Toàn nắm chặt hai tay, bộ ngực nhỏ phập phồng không chừng: "Cô muốn thế nào mới bằng lòng bỏ qua cho tôi!"
"Nếu cô không muốn nghiêm túc đóng phim, vậy thì đừng đóng nữa, nghiêm túc kế thừa gia nghiệp, tranh thủ sớm ngày phá sạch."
Bạch Nhã Toàn: "??"
Cái gì gọi là nghiêm túc kế thừa gia nghiệp, tranh thủ sớm ngày phá sạch?
Tập đoàn Terri bây giờ không phải cũng có phần của cô sao?
Điên rồi à!
Sơ Tranh lên xe rời đi, khi Bạch Nhã Toàn kịp phản ứng, thì đuôi xe của Sơ Tranh cũng không nhìn thấy nữa.
"A!"
Bạch Nhã Toàn kêu một tiếng, âm thanh vọng lại trong gara tầng hầm, cô ta giật mình, lúng túng che mặt rời đi.
-
Bạch Nhã Toàn quấn lấy Sơ Tranh, lúc đầu là thái độ cực kỳ kiêu ngạo của đại tiểu thư, đằng sau dần dần thu liễm đi một chút.
Sơ Tranh không thèm để ý đến cô ta, nhưng Bạch Nhã Toàn không buông tha.
Sơ Tranh đến đâu cũng có thể gặp cô ta, rất có một bộ dáng Sơ Tranh không giải trừ lệnh cấm, thì cô ta sẽ quấn lấy cô mãi.
Dù sao cô ta cũng không được đóng phim, xem ai dây dưa dai hơn ai.
Sơ Tranh: "Cô xong chưa?"
Bạch Nhã Toàn: "Khi nào cô cho tôi đóng phim, thì khi đó tôi sẽ không đi theo cô nữa! Bây giờ tôi có nhiều thời gian."
Sơ Tranh: "Cô thích đóng phim như thế?"
Bạch Nhã Toàn: "Hừ!"
Sơ Tranh: "A."
Ta cứ không cho ngươi đóng đấy! Cho ngươi khi dễ thẻ người tốt của ta này!
Bạch Nhã Toàn cắn răng nghiến lợi trừng cô, chốc lát, biểu cảm trên mặt cô ta lui một bước, kéo Sơ Tranh liền bắt đầu gào: "Tôi sai rồi, cô bỏ qua cho tôi đi."
Sơ Tranh: "..."
Ta XXX!
Cái hướng đi này của ngươi không đúng!!
Ngươi không nên nhảy dựng lên chỉ vào mũi ta dọa, sau đó lại tìm mấy người đối phó ta sao?
Vì sao ngươi lại bắt đầu gào rồi?
Âm mưu!
Chắc chắn là âm mưu!
Sơ Tranh kinh dị nhảy vào xe, ngăn Bạch Nhã Toàn ở ngoài xe, cấp tốc lái xe rời khỏi hiện trường.
Ban đêm Sơ Tranh trông thấy Bạch Nhã Toàn tag cô trên Weibo, ở trên mạng công khai xin lỗi.
Gần đây không thấy Bạch Nhã Toàn lộ ra ánh sáng gì, đột nhiên phát một tin Weibo như vậy, trong nháy mắt nhấc lên mưa to gió lớn.
Bạch Nhã Toàn vênh vang đắc ý vì có hậu trường cứng rắn, thế mà lại công khai xin lỗi.
Đây không phải còn hiếm lạ hơn cả trời đổ mưa đỏ sao.
[ Bà chủ và Bạch Nhã Toàn có chuyện gì thế? ]
[ Bạch Nhã Toàn thế mà lại công khai nói xin lỗi bà chủ? Là thiên kim tiểu thư uống nhầm thuốc, hay là bà chủ quá lợi hại? ]
[ Đây đại khái chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn? Bà chủ da trâu, sau này chị chính là thần tượng của em. ]
[ Không hổ là bà chủ một lời không hợp liền mua nhà máy pháo hoa. ]
Bạch Nhã Toàn phát Weibo không ai đáp lại, thế là Bạch Nhã Toàn bền lòng vững dạ mỗi ngày phát một tin.
Ngay từ đầu đám dân mạng còn rất kích động, về sau thành thói quen.
[ Hôm nay Bạch Nhã Toàn nói xin lỗi không? ]
[ Nói. ]
[ Ngày hôm nay bà chủ đã tha thứ cho Bạch ảnh hậu chưa? ]
[ Chưa! ]
[ Ha ha ha, đột nhiên cảm thấy Bạch Nhã Toàn có chút đáng thương là chuyện gì xảy ra... ]
[ Người anh em, ngẫm lại những minh tinh trước kia bị cô ta bắt nạt đi, như thế cậu sẽ không có cảm giác vậy
nữa. ]
Sơ Tranh nghĩ mãi mà không rõ, Bạch Nhã Toàn thích đóng phim như vậy sao?
Nếu đã thích đóng phim như thế, thì vì sao lại không nghiêm túc mà đóng phim đi, cứ nhất định phải gây chuyện với cô cơ.
Bạch Nhã Toàn xác thực thích đóng phim, còn những chuyện như chảnh chọe bắt nạt người mới này, cô ta xác thực cũng từng làm qua, cô ta từ nhỏ đã được chiều chuộng mà lớn lên, tất cả những chuyện cô ta muốn làm đều được thuận theo tâm ý, cho nên cô ta được dưỡng thành tính khí như vậy, cũng không cảm thấy có gì không đúng,
Bây giờ bị Sơ Tranh "phong sát", Bạch Nhã Toàn đại khái mới biết được, trên thế giới này, không phải tất cả mọi chuyện đều có thể thuận theo tâm ý của cô ta.
"Cô thật sự muốn tiếp tục đóng phim?"
Sơ Tranh bị Bạch Nhã Toàn "quấy rối" đến bực bội, không muốn bị cô ta quấn lấy nữa.
Bạch Nhã Toàn gật đầu.
"Được, tôi sắp xếp cho cô mấy vai diễn, chờ cô diễn xong, cô có thể nhận phim bình thường."
"..."
Bạch Nhã Toàn nhìn chằm chằm Sơ Tranh, cảm thấy cô muốn chỉnh mình. Rất nhanh cô ta liền gật đầu: "Được!"
Nhưng mà Bạch Nhã Toàn rất nhanh liền biết "mấy vai" kia không phải là "mấy vai" mà cô ta hiểu.
Đây căn bản là muốn cô ta diễn người đi đường Giáp Ất Bính hết trọn vẹn một lần, loại vai này vừa khổ vừa mệt, lại còn không có nhiều tiền.
Bạch Nhã Toàn đi diễn loại vai này, trước tiên là phải chịu ánh mắt cổ quái hoặc là ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác do các diễn viên khác ném tới.
Bạch Nhã Toàn dán ở đầu giường mấy chữ co được dãn được.
Một ngày nào đó!
Một ngày nào đó, Mạnh Sơ Tranh sẽ gặp xui xẻo!!
Cô ta nhịn!!
-
Concert kỷ niệm Fireworks tròn hai năm chính thức bắt đầu tuyên truyền, đám fan hâm mộ bắt đầu cảm tạ những quảng đại quần chúng thoát fan kia, để bọn họ có được nhiều cơ hội cướp vé hơn.
Thịnh Diễm có chút thấp thỏm hỏi Sơ Tranh: "Concert lần này em sẽ đến sao?"
"Ừ."
"Em nhất định phải tới."
"Biết rồi."
Thịnh Diễm được Sơ Tranh cam đoan, lần này an tâm đi chuẩn bị concert.
Đợi đến ngày concert diễn ra, Sơ Tranh vì để Thịnh Diễm an tâm, nên đến từ sớm, Thịnh Diễm vốn còn chút khẩn trương, trông thấy cô, lập tức trấn định lại.
Vị trí của Sơ Tranh là ở chính giữa hàng thứ nhất, có thể trông thấy rõ ràng sân khấu, cũng có thể trông thấy rõ ràng thiếu niên mang trên người hào quang vạn trượng kia.
Concert có trực tiếp, vừa mở đầu trên comment đã được rà quét một lượt, comment không liên quan đều không nhìn thấy.
[ Hình như tôi trông thấy bà chủ! ]
[ Hình như tôi cũng trông thấy. ]
[ Cầu thợ quay phim lia máy quay về phía khán đài một chút!! ]
Ảnh chụp của Sơ Tranh đã sớm bị người đào ra, còn có một số ảnh cô cùng Thịnh Diễm tham gia hoạt động, cho nên đám dân mạng nhận ra cô.
Thợ quay phim đại khái là nghe thấy những tiếng nói này, không chỉ lần nữa quét tới, đồng thời còn dừng lại phóng đại.
[ Giá trị nhan sắc này của bà chủ trực tiếp debut cũng không thành vấn đề! ]
[ Nhìn trên màn hình mà đã đẹp như thế, xin hỏi bà chủ lúc nào debut? ]
[ Bà chủ và Diễm Diễm quá đẹp đôi, cẩu lương này thật chua. ]
Chờ concert chính thức bắt đầu, điểm chú ý của mọi người liền đặt trên Fireworks, concert lần này mặc kệ là sân khấu, hay là khâu tương tác, đều sáng tạo khác người.
Nhưng tổng hợp xuống cũng chỉ có hai chữ —— có tiền.
"Bài hát cuối cùng này dành tặng cho người chúng ta yêu." Thịnh Diễm cười nhìn về phía Sơ Tranh, ống kính rất phối hợp quét đến cô: "Tặng cho Mạnh tiểu thư tôi yêu."