Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Bài hát này chính là bài hát trước kia Thịnh Diễm từng đăng.
Khúc phong tươi mát vui vẻ, giống như có thể làm cho người nghe tưởng tượng ra rằng bản thân mình đã từng thầm mến một người, trăm phương ngàn kế tiếp cận đối phương, một ánh mắt, một động tác nhỏ của đối phương, là có thể làm cho nhịp tin bạn đập như sấm.
Từ thầm mến đến thổ lộ, lại đến tình yêu cuồng nhiệt, đến chết cũng không đổi.
Nghe xong bài hát này, giống như đã trải qua cả đời.
Âm điệu cuối cùng rơi xuống, hiện trường có chút yên tĩnh, sau đó là tiếng vỗ tay kịch liệt.
Thịnh Diễm thở ra một hơi, cùng Sơ Tranh cách ánh đèn nhìn nhau từ xa, khóe miệng hắn chậm rãi giương lên.
Có người chụp được tấm hình này, concert vừa kết thúc liền bị đẩy lên hot search.
[ Cảm giác yêu đương, mùa xuân tới rồi sao? ]
[ Oa oa oa, bọn họ đẹp quá đi. ]
[ Có phải bà chủ mặt đơ không? Tất cả ảnh chụp tôi chưa từng thấy cô ấy có biểu cảm gì khác. ]
[ Tôi cảm thấy bà chủ vẻ mặt cưng chiều là chuyện gì xảy ra? ]
[ CP này tôi gặm! Boss lạnh lùng vô tình bá đạo công × chủ xướng đáng yêu hào quang vạn trượng thụ ]
Cuối cùng còn có một tiết mục nhỏ, fan hâm mộ lên sân khấu tặng hoa cho bọn họ.
Chuyện này đã sắp xếp tốt, fan hâm mộ cũng được tỉ mỉ tuyển chọn ra, tuyệt đối may mắn.
Fan hâm mộ lần lượt lên sân khấu, Thịnh Diễm theo bản năng nhìn về phía vị trí của Sơ Tranh, kết quả vị trí kia trống rỗng.
Thịnh Diễm nhíu mày, fan hâm mộ dần dần tới gần, trước nhất là tặng cho Khúc Giang Tiêu, sau đó là Mộ Sinh, cuối cùng mới là hắn.
Fan hâm mộ bưng bó hoa to lớn, hoàn toàn thấy không rõ mặt.
Nhưng hoa này...
Có phải là không giống nhau lắm không?
Thịnh Diễm nghiêng đầu nhìn tiểu đồng bọn của mình một chút, bọn họ đều là bó hoa bình thường, vì sao của hắn lại là hoa hồng?
Thịnh Diễm nhìn không thấy, nhưng fan hâm mộ phía dưới có thể trông thấy từ trên màn hình lớn, cô gái ôm hoa, rõ ràng là bà chủ.
Thịnh Diễm nghe thấy âm thanh ồn ào kích động phía dưới, dường như đã hiểu rõ gì đó.
Bó hoa dần dần dời đi, lộ ra gương mặt làm hắn thần hồn điên đảo kia.
Ánh mắt Thịnh Diễm hơi tỏa sáng: "Tại sao lại là em?"
"Không vui?"
"Không có... Rất, rất vui."
Sơ Tranh đưa hoa tới.
Thịnh Diễm dùng hai tay mới có thể ôm, khuôn mặt nổi bật dưới hoa hồng tươi đẹp, càng lộ ra kinh diễm tuyệt sắc.
[ A a a a giá trị nhan sắc của Diễm Diễm quả thật đỉnh cấp! ]
[ Bà chủ hôn hắn!! ]
[ Không được, tôi sắp hít thở không thông, cần lão công hôn hôn mới có thể tốt. ]
[ Hết hi vọng đi, lão công sẽ không hôn mi đâu! ]
Lão công của bọn họ sẽ không hôn bọn họ, nhưng sẽ hôn Sơ Tranh.
Mặc dù chỉ là một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, nhưng vẫn khiến đám fan hâm mộ kích động không thôi.
"Chỉ có em có thể tặng hoa cho anh."
Trong màn hình đột nhiên vang lên giọng nói của Sơ Tranh, khi Sơ Tranh nói lời này, cô dựa vào Thịnh Diễm nói, vốn chỉ muốn nói cho hắn nghe, lại không chú ý tới micro của Thịnh Diễm, cho nên trực tiếp xuất hiện trong màn hình, bị fan hâm mộ cả nước nghe thấy được.
[ A a a a a lời thoại của tổng tài bá đạo, cũng quá bá rồi! ]
[ Ngày hôm nay CP ta gặm sinh lương sao?! Sinh! ]
[ Má ơi, đây quả thực chính là tình yêu thế kỉ. ]
[... ]
-
Sau concert, Thịnh Diễm bọn họ nhận được một giải thưởng hàm lượng vàng tương đối nặng, càng nổi tiếng hơn.
Sau đó chính là ra bài hát, ra Album, lượng tiêu thụ một lần tốt hơn một lần.
Rất nhiều người hoài nghi lượng tiêu thụ này, là bà chủ dùng tiền mua cho hắn, nhưng căn cứ vào phân tích của các đại lão, lượng tiêu thụ này là chân thật.
Đợi đến lần thứ ba bọn họ mở concert, quy mô đã có thể so với siêu sao Thiên Vương khác.
Lương thiếu nhìn người trên màn ảnh, cả khuôn mặt âm trầm đến sắp vặn vẹo.
Sau khi gã bị đuổi ra khỏi nhà, thời gian trôi qua càng ngày càng tệ, bây giờ còn không bằng một con chó.
Đây hết thảy đều là bởi vì cô gái kia...
Lúc đầu Lương gia còn phái người thỉnh thoảng nghe ngóng tin tức của gã, về sau... Về sau liền không ai đến nữa.
Gã nghe nói Lương gia có thêm một tiểu thiếu gia.
Vì sự nghiệp của bọn họ, công ty của bọn họ, gã bị vứt bỏ như vậy.
Lương thiếu càng thêm âm trầm.
-
Sơ Tranh nghe thấy tin tức của Lương thiếu lần nữa, đã là hơn nửa năm sau.
Nghe nói Lương thiếu mang tiểu thiếu gia Lương gia đi, nếu không phải Lương gia phát hiện kịp thời, tiểu thiếu gia xém chút bị bóp chết.
Ông Lương không báo cảnh sát, phái người đưa Lương thiếu ra khỏi thành
phố này.
Lương gia vội vàng chăm sóc tiểu thiếu gia, hành tung của Lương thiếu sau khi bị đưa đi, lúc đầu còn có người báo cáo, về sau tiểu thiếu gia càng ngày càng lớn, Lương thiếu sống hay chết, cũng không còn ai chú ý nữa, rốt cuộc cũng không ai biết gã đã đi đâu.
Bạch Nhã Toàn còn muốn nhảy nhót trước mặt Sơ Tranh, bị ông Bạch ấn đầu xuống bảo cô ta nhìn kết cục của vị đại thiếu gia không biết tung tích của Lương gia kia.
Lúc này Bạch Nhã Toàn mới an phận xuống, mỗi lần nhìn thấy Sơ Tranh đều đi vòng qua.
-
Ông nội Thịnh Diễm không có chuyện phát sinh trong kịch bản, cứu chữa kịp thời, sau đó khôi phục rất tốt, bình an sống đến khi tử vong tự nhiên.
Mà Sơ Tranh sống ở thế giới này mấy chục năm, nâng Thịnh Diễm đến sân khấu cao nhất.
Về sau có người chỉnh lý, phát hiện mỗi một buổi concert của Thịnh Diễm, cô đều có mặt... Lần vắng mặt duy nhất chính là concert đầu tiên của Thịnh Diễm.
Mặc dù vắng mặt một buổi, nhưng đằng sau nhiều concert như vậy, cô không vắng mặt một buổi nào.
Tình cảm của hai người cũng vững vững vàng vàng đi qua mấy chục năm, trở thành cặp vợ chồng điển hình trong giới giải trí, tiện sát người bên ngoài.
Khi ba người tham gia phỏng vấn, Mộ Sinh biểu thị không phục: "Tôi và vợ tôi chẳng lẽ không phải cặp vợ chồng điển hình?"
Người chủ trì và người xem đều bị chọc cười.
Người chủ trì tò mò hỏi: "Mộ tiên sinh khi mới debut, liền công khai hôn nhân của ngài, ngài không lo lắng sẽ có người không tiếp nhận được sao?"
Mộ Sinh rất là thành thật: "Lúc trước khi debut, tôi không nghĩ tới sẽ nổi tiếng như thế..."
Chủ trì bị chọc cười.
Mộ Sinh tiếp tục nói: "Đương nhiên tôi cũng không hối hận, vinh quang của tôi cần cô ấy chia sẻ."
Người chủ trì nói vài câu dí dỏm, chờ phần này gần xong, bắt đầu xách ra một vấn đề.
"Thịnh tiên sinh, phu nhân của ngài phi thường có tiền, đối với vấn đề mà một số cư dân mạng nói, rằng ngài được bao nuôi, ngài cảm thấy thế nào?"
Thịnh Diễm nghiêm túc nói: "Tôi hi vọng cô ấy có thể bao nuôi tôi cả một đời."
Người chủ trì sững sờ, sau đó cười nói tiếp.
Cuối cùng người chủ trì hỏi một vấn đề: "Vậy kế hoạch sau đó của mọi người là gì? Sẽ tự phát triển sự nghiệp của mình sao?"
Vấn đề này kỳ thật khó trả lời, bây giờ cho đáp án quá khẳng định, về sau lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy đây sẽ trở thành chứng cứ vả mặt.
Nhưng ba người đều không chút chần chờ: "Sẽ không, tổ hợp này sẽ luôn ở đây."
Lúc trước rất nhiều người đều cảm thấy không thể nào, nhưng mà bọn họ dùng thời gian chứng minh, bọn họ thật sự mãi mãi không tách ra.
Thật lâu về sau có người dùng chuyện xưa của bọn họ, quay một bộ phim.
Trong phim ảnh đương nhiên không thể thiếu bà chủ.
Khi lấy tư liệu, hỏi Sơ Tranh, phải như thế nào mới có thể diễn tốt cô.
Sơ Tranh: "..."
Đại lão trầm mặc vài giây, sau đó nói: "Có tiền."
"..."
Sau khi phim quay xong công chiếu ra ngoài, phòng bán vé cháy vé ngoài ý muốn, trở thành một tác phẩm hắc mã.
Nhưng đối với nhân vật "bà chủ" trong phim, rất nhiều fan hâm mộ biểu thị có chút không đủ, so với bà chủ cao quý lãnh diễm, một lời không hợp liền đập tiền trong ấn tượng của bọn họ không giống nhau lắm.
Fan hâm mộ trứng gà soi mói chỉ trích, không trở ngại bộ phim này bán chạy.
Bọn họ là kiểu mẫu của tình yêu hoàn mỹ nhất.
*
VỊ DIỆN THỨ 33 HOÀN TẤT!