Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn vài giây, bảo Tiểu Ngư lấy chút ớt tới.
Tiểu Ngư hơi ngơ ngác đưa đồ qua.
Sau đó cô ấy liền thấy đại lão cho Bắc Trì ăn một muỗng ớt.
Tiểu Ngư: "!!!"
Tiểu Ngư sợ đến mức vội chuồn đi.
"Không được phép nhả ra, nuốt xuống." Sơ Tranh chỉ vào Bắc Trì uy hiếp.
Bắc Trì: "..."
Mặc dù Zombie tiên sinh không vui, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống toàn bộ, giống như hắn nuốt những thứ khác vậy.
Phần lớn thời gian Bắc Trì ăn đều là dáng vẻ như muốn mạng, Sơ Tranh thật đúng là không đặc biệt chú ý đến hắn.
Nhưng bây giờ xem ra, dường như hắn không nếm được mùi vị.
Zombie đều như thế này?
Sơ Tranh không chắc chắn, cho nên cô bảo Chi Khai đi tìm Zombie thử xem một chút.
Chi Khai: "..."
Đại lão lại muốn làm trò gì vậy?
Nghi vấn thì nghi vấn, đi vẫn phải đi.
Chi Khai hấp tấp đi tìm Zombie thực hành, sau cùng cho ra kết luận nhất trí, bọn họ không nếm được hương vị gì.
Nhưng có thể dựa vào cảm giác đồ ăn ở trong miệng để quyết định mình có thích không.
Sơ Tranh đồng tình sờ tóc thẻ người tốt hai lần, thật sự quá đáng thương.
-
Chỗ bị phá hỏng trong thành phố dần dần được sửa chữa, có điện rất nhiều chuyện sẽ thuận tiện hơn.
Người bị mượn tới đều có chút không muốn về, dù sao bao ăn bao ở không phải quá thoải mái sao.
Bây giờ bọn họ ở phòng xa hoa, trở về lại ở giường ghép.
Kẻ không ngu đều biết ở đâu thoải mái hơn.
Nhưng dường như nơi này không giữ người lại, những người này cũng chỉ có thể nghĩ, nên đi thì vẫn phải đi.
Sơ Tranh bảo bọn họ mang vàng thỏi trở về, một đám người cầm vàng thỏi không biết làm sao, thứ này hữu dụng không?
Nhưng mà sự thật chứng minh nó hữu dụng.
Cũng không lâu lắm, phòng thí nghiệm tìm được cách làm sao để trồng được rau quả có thể ăn.
Mặc dù sản lượng thấp, nhưng có thể hóa giải áp lực do vật tư mang đến.
Trật tự của căn cứ dần dần thành hình.
Mà cũng không lâu lắm vàng thỏi trở thành tiền tệ duy nhất.
Người trong tay có vàng thỏi, không biết bị bao nhiêu người ghen tị.
Quốc gia lớn như vậy, căn cứ chắc chắn không chỉ có nơi này, tin tức Sơ Tranh muốn Zombie cũng dần dần truyền ra, có Hạ Lập ở giữa quay vòng, người của những trụ sở khác cũng bắt đầu dẫn Zombie tới gần chỗ Sơ Tranh.
Sơ Tranh cảm thấy thế này không được, Zombie nhiều lắm, tiếp tục như thế, chỗ cô sẽ bùng nổi.
Mà con người cũng cảm thấy không được...
Toàn bộ Zombie tập trung ở cùng một chỗ, lỡ như xảy ra vấn đề gì thì không phải sẽ xong luôn sao?
Cho nên Sơ Tranh suy nghĩ một cách, chia đất ra làm hai, ở giữa thành lập tường vây, mọi người nước sông không phạm nước giếng.
Bây giờ Zombie chiếm đa số, bên Sơ Tranh tự nhiên được chia nhiều hơn một ít.
Đó là một công trình không nhỏ, nhưng có sức lao động miễn phí là Zombie, cũng không phải đặc biệt khó khăn.
Tường vây càng ngày càng nhiều, dần dần nối liền thành một đường.
Con người đồng tâm hiệp lực, đuổi toàn bộ Zombie tới bên này.
Nhưng cá lọt lưới không ít, kiểu gì cũng sẽ thỉnh thoảng bộc phát loại tin tức như chỗ nào bị Zombie cắn, chỗ nào toàn quân bị diệt.
Sơ Tranh bảo đám Zombie đi trồng trọt, không cần cân nhắc đến virus, cũng bởi vì virus tồn tại, ngược lại không có sâu bệnh, trồng loạn một trận có thể trồng ra dáng vẻ không tệ.
Lại nhìn bên phía con người, cây của họ không phải khô héo nhỏ gầy, thì chính là không được lâu lắm đã chết mất.
Zombie bên này đã thu hoạch một lần, bọn họ bên kia vẫn còn đang sầu muộn vì thực vật không lớn.
Không biết vì sao, thực vật bên phía Zombie dưới tình huống có nước sẽ lớn lên cực nhanh, thực vật trước đó chỉ tới mắt cá chân, trong lúc vô tình, lại đã đến đầu gối, lá cây xanh um rộng lớn, giống như thay đổi giống loài vậy.
Chi Khai đưa một chút đến phòng thí nghiệm.
Bên kia kết luận là những thực vật này cũng bị lây nhiễm, phát sinh biến dị.
Những thứ này không gây ra tổn thương gì đối với Zombie, Sơ Tranh cũng không hỏi.
"Virus có tiến triển gì chưa?" Đám người bên phòng thí nghiệm đã tìm được cách chưa?
Nếu như có thể, đương nhiên cô vẫn hi vọng thẻ người tốt có thể tốt.
Chi Khai nói tin tức mình nghe được cho Sơ Tranh nghe: "Virus vẫn luôn phát sinh biến hóa, rất kỳ quái, nó giống như
có thể không ngừng biến hóa theo hoàn cảnh nhiệt độ, để đảm bảo mình sẽ sống sót."
Trong lòng Sơ Tranh hơi kinh ngạc, một con virus mà trâu chó như vậy?
Dựa theo số liệu của phòng thí nghiệm bên kia cho, virus đã tiến hóa qua rất nhiều lần, mỗi lần bọn họ vừa tìm được một chút đầu mối, thì virus lại thay đổi.
Phòng thí nghiệm bên kia giờ đang không có cách nào khả thi cả.
"He he he!!" Bắc Trì ôm một bó hoa tươi chạy từ bên ngoài vào, cũng không nhìn Chi Khai, lao thẳng tới chỗ Sơ Tranh: "Ôm..."
Sơ Tranh theo bản năng tiếp được người: "Ai cho anh hoa?"
Bắc Trì chớp chớp mắt: "Dưa?"
(Hoa (花)[huā]; Dưa (瓜) [guā], hai âm này đọc khá giống nhau.)
Sơ Tranh chỉ vào hoa hắn ôm trong ngực: "Hoa."
"He he he he he he!!" Bắc Trì phun ra một loạt he he, đập cho Sơ Tranh hoa cả mắt.
"Từ từ nói, đừng he he." Ai mà nghe hiểu được mi he he thứ đồ gì.
"..." Bắc Trì chẹp miệng: "Bọn họ... Cầm..."
Bắc Trì biết không nhiều từ, nói cũng không rõ ràng lắm.
Chắc là bên ngoài có Zombie đang chà đạp hoa, hắn lấy được từ tay bọn họ.
Nếu không phải hoa hoa cỏ cỏ lớn nhanh, dựa theo trình độ chà đạp của bọn Zombie này, thì có lẽ đã sớm trọc.
Bắc Trì đưa hoa lên trước mặt Sơ Tranh: "Đẹp... Đẹp."
Hoa không biết là chủng loại gì biến dị, nhưng xác thực rất đẹp, từng đóa từng đóa nở tươi đẹp.
"Tặng em?"
"Tặng?" Bắc Trì nghiêng đầu, suy nghĩ một lát, lắc đầu: "Không, của... Của anh."
Bắc Trì ôm hoa về.
Sơ Tranh: "..."
Chi Khai xém chút nhịn không được mà cười ra tiếng: "Đại lão, vậy tôi ra ngoài trước nhé?" Bây giờ không đi, lát nữa sẽ bị nhét cẩu lương.
Sơ Tranh gật đầu, Chi Khai vội vàng chuồn đi, thuận tay đóng cửa lại.
Bắc Trì quan sát Sơ Tranh, xoắn xuýt rút ra một cành, nhét vào trong tay Sơ Tranh.
Tựa như đang nói: Chỉ có thể lấy một cành, không thể nhiều hơn.
Sơ Tranh: "..."
Ta chỉ xứng đáng được một cành hoa thôi sao?
Bắc Trì nháo muốn Sơ Tranh nuôi hoa, đại lão chỉ xứng được một cành hoa không tình nguyện lắm, nhưng lại không thể đánh thẻ người tốt, chỉ có thể mò lọ hoa ra, nuôi hoa cho hắn.
Bắc Trì ngồi ở trong ngực Sơ Tranh, thả từng cành từng cành vào trong lọ, tâm tình vô cùng tốt quơ quơ hai chân.
Sơ Tranh mặt không cảm xúc làm tốt người công cụ.
Thẻ người tốt vui là được rồi.
Bắc Trì rất để ý đến hoa này, trước khi ngủ muốn nhìn, tỉnh lại cũng phải nhìn, ăn cơm muốn nhìn, ngay cả tắm rửa cũng phải nhìn...
Sơ • người công cụ • Tranh: "..."
Sơ Tranh quan sát theo mấy ngày, phát hiện hoa kia không có gì đặc biệt, đã bắt đầu khô héo.
Nhưng không biết vì sao thẻ người tốt lại để bụng như thế.
Sáng nay Sơ Tranh phát hiện Bắc Trì không ở bên cạnh mình, mà ở chỗ bệ cửa sổ.
Zombie tiên sinh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, áo sơ mi hơi dài, vừa vặn che lại bờ mông.
Hai chân thon dài thẳng tắp trần trụi trong không khí, chân trần giẫm trên thảm.
Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, một tầng sáng bao phủ lên hắn.
Ánh mắt Sơ Tranh dao động trên đùi hắn một lát, màu da gần như đã khôi phục bình thường, không khác gì người bình thường là mấy.
Đặc thù của Zombie dường như cũng đã biến mất hết.
Sơ Tranh đứng dậy đi qua, trên bệ cửa sổ là đám hoa kia đã khô héo, rũ rượi cúi xuống.