Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Bắc Trì rũ đầu xuống, nhìn qua không có dáng vẻ tức giận.
Sơ Tranh giơ tay ôm lấy hắn: "Sao thế?"
Bắc Trì giơ tay chỉ vào đám hoa: "Chết... Rồi."
"Đương nhiên sẽ chết, khi bị hái xuống thì nó đã chết rồi."
Bắc Trì cái hiểu cái không, đầu càng cúi xuống thấp hơn: "Không muốn... Nó chết."
"Vì sao?"
"Chính là... Không muốn."
"..." Chết cũng đã chết rồi, có thể có cách nào?
Lời này Sơ Tranh không nói ra, cô đứng cùng Bắc Trì bên bệ cửa sổ.
Từ sau khi hoa kia khô héo, cảm xúc của Bắc Trì vẫn không hề tốt đẹp gì, Sơ Tranh đi ra ngoài tìm loại hoa mà Bắc Trì cầm về, nhưng tìm hồi lâu cũng không tìm được.
"Hôm đó Bắc Trì lấy hoa từ đâu về?" Sơ Tranh túm lấy Chi Khai hỏi.
"... Tôi không biết." Chi Khai rất mờ mịt, ngày đó anh ta ở cùng đại lão cơ mà? Làm sao mà biết được Bắc Trì lấy hoa từ đâu về.
"Đi hỏi xem."
"..."
Tôi đi hỏi ai đây?
Nội tâm Chi Khai sụp đổ, anh ta lại nghe không hiểu Zombie nói gì.
Nhưng đại lão muốn biết, Chi Khai chỉ có thể kiên trì đi.
Không nghĩ tới thật sự có Zombie biết, chỉ đường cho anh ta.
Hoa kia sinh trưởng ở sau một dãy nhà tối tăm, mọc lên một mảnh, đa phần vẫn là nụ hoa.
-
Bắc Trì ngồi trên ghế ngẩn người, không chú ý tới có người vào phòng.
"Bắc Trì."
Con ngươi Bắc Trì chuyển động hai vòng, tiêu cự rơi trên thân người trước mặt.
Hắn vươn tay: "Ôm."
Sơ Tranh tiến lên hai bước ôm lấy hắn: "Tặng anh một món quà."
"Hả?"
Bắc Trì ngửa đầu nhìn cô, màu da đã khôi phục bình thường, ngũ quan càng làm người ta kinh diễm hơn, tựa như thịnh thế mỹ nhan chỉ có thể trông thấy trong hư ảo.
Sắc thái đờ đẫn trong mắt rút đi, chỉ còn lại trong suốt sạch sẽ, ngây thơ vô tri.
Trước đó Sơ Tranh đã lấy một chút bản mẫu đưa đến phòng thí nghiệm, bên kia cho kết luận là vẫn còn virus, nhưng dường như có thể cùng tồn tại với hắn, cũng đang không ngừng chữa trị thân thể cho hắn.
Tình huống này làm phòng thí nghiệm rất kích động, nghe ngóng bản mẫu của Sơ Tranh là từ đâu tới.
Nhưng Sơ Tranh không muốn đưa Bắc Trì đến phòng thí nghiệm cho bọn họ nghiên cứu, tự nhiên không nói gì.
Sơ Tranh xoa xoa đầu Zombie tiên sinh, lấy từ phía sau lưng ra một chậu hoa, đặt xuống trước mặt hắn.
Bắc Trì chớp mắt: "Sống... Sống!"
Một giây sau, hắn lại chẹp miệng, trầm trầm nói: "Không đúng, cái này... Không phải... Của anh." Của hắn không phải như vậy.
"Giống hoa của anh." Sơ Tranh cúi người, đối đầu với ánh mắt hắn: "Anh không thích sao?"
"Anh... Muốn... Của anh." Bắc Trì cường điệu từ "của anh", hắn chỉ cần bó hoa của hắn, không cần những cái khác.
"..."
Ta tốn sức chuẩn bị cho mi, mi còn không muốn?
Sơ Tranh chống vào bàn, lạnh như băng uy hiếp: "Hoa này giao cho anh nuôi, nếu nuôi chết, em sẽ đập chết anh."
Bắc Trì hơi trừng lớn mắt, giống như không thể tin nhìn Sơ Tranh.
Sơ Tranh uy hiếp xong, lại ngồi xổm người xuống, nắm chặt hai tay Bắc Trì.
"Bắc Trì, em là của anh." Giọng nói của cô rất nhẹ: "Cho nên hoa này cũng là của anh, đúng không nào?"
Bắc Trì chần chờ: "Em... Của anh sao?"
"Ừ."
Một hồi lâu sau Bắc Trì gật gật đầu: "Của anh, của anh..."
"Cho nên, thích nó không?"
Bắc Trì nhìn về phía chậu hoa kia, có chút xoắn xuýt, cuối cùng ủy ủy khuất khuất nói: "Thích."
Bắc Trì rất hay quên, có đồ vật mới, rất nhanh đã dời lực chú ý đi chỗ khác, cả ngày vòng quanh chậu hoa kia.
Sơ Tranh phát hiện hoa này sau khi được trồng, chu kỳ sinh trưởng không dài, cô chỉ có thể cách một thời gian lại đổi cho Bắc Trì một chậu, còn không thể để hắn phát hiện.
May mà bây giờ trí thông minh của Bắc Trì như đứa bé con, cho dù phát hiện ra điểm không đúng, Sơ Tranh cũng lừa gạt qua được.
Nhưng theo thời gian, trí thông minh của Bắc Trì rõ ràng cũng đang tăng trưởng.
Hắn nắm giữ càng ngày càng nhiều từ ngữ, thậm chí không cần Sơ Tranh dạy, thì hắn vẫn có thể tìm ra từ tương ứng trong trí nhớ.
"Có phải em đổi hoa của anh rồi không?" Bắc Trì bưng chậu hoa kia chạy đi tìm Sơ Tranh, chậu hoa bị hắn thả sầm một tiếng xuống trước mặt cô, tất cả mọi người trong phòng giật mình.
Bắc Trì nói xong mới phát hiện có rất nhiều gương mặt lạ, vẻ mặt khẽ biến, trốn ra sau lưng Sơ Tranh.
Trong đó có người khiếp sợ chỉ vào hắn: "Hắn..."
Người này không
phải ai khác, chính là người đàn ông trước kia đến tìm Sơ Tranh nhờ tìm con gái giúp.
Ông ta từng gặp Bắc Trì ở thang máy, lúc ấy rõ ràng hắn là... Vì sao lại khôi phục bình thường?
"Kế tiểu thư, bản mẫu lần trước cô đưa tới là của vị tiên sinh này sao?" Người đàn ông kích động đứng lên: "Hắn đã khôi phục bình thường? Những Zombie đó còn có thể cứu đúng không?"
Câu này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây cũng thay đổi thần sắc.
Phòng thí nghiệm thời gian dài như vậy vẫn chưa có tiến triển, mãi đến khi Sơ Tranh đưa bản mẫu ra.
Nhưng Sơ Tranh cắn chết không hé miệng, bọn họ căn bản không biết bản mẫu này từ đâu tới.
Sơ Tranh đau đầu, cô quay đầu nhìn Bắc Trì một chút.
Người sau có thể là biết mình gặp rắc rối, thế mà lại chột dạ cười cười với cô, sau đó ngồi xổm cả người xuống đằng sau cô, giấu mình đi.
Sơ Tranh: "..."
Vẫn còn trẻ con mà.
Sơ Tranh kéo người lên, cho người lấy thêm một cái ghế đặt bên cạnh cho hắn.
Phần lớn thời gian Bắc Trì đều ở cùng Zombie, không thích giao thiệp với người, trông thấy nhiều người như vậy, hắn không thoải mái lắm, không muốn ngồi ghế, mà đứng dậy ngồi vào trong ngực Sơ Tranh, cũng chôn mặt trong tóc cô.
Đám người: "..."
Sơ Tranh: "..."
"Ngồi xuống." Sơ Tranh muốn kéo hắn xuống.
Bắc Trì ôm rất chặt: "Anh không muốn, bọn họ... Nhìn anh làm anh không thoải mái."
"Nhưng anh như vậy, bọn họ sẽ càng nhìn anh nhiều hơn."
"Anh không nhìn thấy." Bắc Trì lý lẽ hùng hồn.
"..."
Được thôi.
Sơ Tranh nhìn về phía người ở chỗ này: "Bản mẫu xác thực là của hắn, nhưng tốt nhất các người đừng có ý đồ xấu gì, tôi sẽ không đưa hắn cho các người để làm bất cứ nghiên cứu gì."
"Kế tiểu thư, đây là..."
"Tôi cung cấp phòng thí nghiệm cho các người, không có nghĩa là tôi và các người đứng cùng một phía." Sơ Tranh cắt ngang lời đối phương: "Chúng ta chỉ đáp ứng nhu cầu của đôi bên, các người không có bất kỳ tư cách gì mà yêu cầu tôi làm gì."
"..."
Người của phòng thí nghiệm không có liên hệ nhiều với Sơ Tranh, chỉ biết cô gái này luôn luôn lạnh như băng, có người thậm chí còn chưa nói với cô được một câu.
Sơ Tranh đã nói đến mức này.
Nếu như bọn họ còn cưỡng ép nói gì, vậy thì sẽ đắc tội với cô.
Đám Zombie cô mang theo, vài phút là có thể xé bọn họ thành mảnh nhỏ.
Một đám người xám xịt rời đi, sau khi rời khỏi đây mới nhìn ra phía sau một chút, có người không cam tâm lắm: "Nếu có thể làm thí nghiệm một chút, nói không chừng chúng ta có thể tìm được cách giải quyết. Những Zombie đó mọi người đều biết đấy, bọn họ căn bản không chết, tim bọn họ còn đập, vẫn còn sống, chỉ cần có thể làm ra vắc xin, thì bọn họ có thể được cứu rồi, đây là chuyện có thể tạo phúc cho tất cả mọi người!"
Có người trợn mắt trừng một cái: "Anh đi cướp đi?"
"..."
Sơ Tranh bảo vệ Bắc Trì rất tốt, ai có thể cướp được?
Hơn nữa đây vẫn còn ở trong địa bàn của cô.
Cuối cùng có người nói: "Mau báo cáo cho căn cứ trưởng đi, để căn cứ trưởng đến đàm phán với cô ấy." Những người như bọn họ không am hiểu đàm phán, loại chuyện này nên giao cho người am hiểu.