Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Phòng thí nghiệm bên kia có tiến triển mới, có Zombie đúng là đang khôi phục, nhưng mặc kệ bọn họ nghiên cứu kiểu gì, cũng không bước qua được bậc cửa ấy.
Dù sao Zombie khôi phục chỉ là số ít, 99% Zombie vẫn duy trì hình dáng cũ.
Cho nên mặc kệ có loại khó khăn trắc trở gì, thì bọn họ cũng phải đi công phá, còn có rất nhiều người đang chờ bọn họ cứu.
Thời gian nhoáng một cái trôi qua mấy năm, tường thành bên Zombie càng ngày càng nhiều, thu phục quê hương của nhân loại, dần dần nhìn thấy thành thị khôi phục lại.
Thực vật bên này lớn rất nhanh, gần như là xanh um tươi tốt che khuất cả bầu trời, cả thành phố đều được che kín trong màu xanh lá.
Cỏ nhỏ bình thường lúc trước, bây giờ có thể cao cỡ nửa người.
Tất cả thực vật giống như trở thành thực vật của vương quốc khổng lồ vậy.
Mà những thực vật bên phía nhân loại, lập tức trở nên nhỏ bé hẳn.
Chỗ tốt chính là đồ ăn hoàn toàn đủ ăn.
Dù sao bây giờ dáng dấp của lúa nước cũng cao bằng cây ăn quả, kết bông phải cần người hợp lực khiêng, một hạt gạo lớn bằng cả một bắp ngô.
Trừ lớn, cảm giác của bản thân đồ ăn cũng không có gì thay đổi, tất cả đều có thể ăn.
Sơ Tranh "huấn luyện" ra một nhóm Zombie, để bọn nó đi quản lý Zombie khác, mang theo những Zombie đó đến các thành phố khác nhau.
Mà một bên khác, vẫn là một mảnh cằn cỗi, giống như vẫn có virus làm ô nhiễm, nhưng bọn nó chắc sẽ không sinh trưởng nữa.
Tường thành là một đầu Sở hà Hán giới (sông nước Sở, biên giới nước Hán) phân biệt rõ ràng, phong cảnh hai bên hoàn toàn bất đồng.
Sơ Tranh chính là kiểu người phiền phức không tìm ta, ta tuyệt đối sẽ không động vào ngươi chút nào.
Cho nên cô căn bản mặc kệ những thứ này.
Lúc này cô đang nằm trên ban công phơi nắng, bên cạnh là dây leo quấn quanh, hoa nở ra còn lớn hơn cả chậu rửa mặt, tầng tầng lớp lớp cánh hoa, trông rất đẹp mắt.
Sơ Tranh nhìn tiến triển của nhiệm vụ chủ tuyến một chút, mấy năm này tiến độ đều không đầy, ngay mấy ngày trước cuối cùng cũng đi đến điểm cuối cùng.
Nhiệm vụ mà vua Zombie phải làm không phải là trở thành vua của bọn họ, mà là phải sắp xếp cho bọn họ thật tốt.
Sơ Tranh cảm thấy đây không phải là vua Zombie, đây là bảo mẫu của Zombie.
Bắc Trì bưng lấy bồn hoa của hắn đi ra, đặt ở bên cạnh Sơ Tranh, hắn nghiêng đầu sang, nói với Sơ Tranh: "Anh đói."
"Đói thì ăn."
"Muốn em đi cùng."
Sơ Tranh buông tay đặt trên trán xuống: "Anh là trẻ con à?" Bao nhiêu tuổi rồi ăn cơm còn muốn cô ngồi cùng.
"Cứ muốn." Bắc Trì rất cố chấp.
"..."
Rõ ràng đã có trí thông minh mười mấy tuổi, sao lại... Chẳng lẽ là phản nghịch tuổi dậy thì?
Sơ Tranh cân nhắc lại, cảm thấy rất có thể.
Cô cọ cọ ngồi dậy: "Anh đến kỳ phản nghịch à?"
Bắc Trì chớp mắt, rất vô tội nói: "Anh không có kỳ phản nghịch."
"Vậy anh khăng khăng bắt em đi ăn cùng anh làm gì? Anh có thể ăn nhiều hơn hai bát?" Sơ Tranh ngờ vực nhìn hắn.
Trước đó hắn đói bụng đều tự đi ăn.
Khoảng thời gian này khăng khăng bắt cô đi cùng, không đi còn không được, đây không phải thời kỳ phản nghịch thì là gì?
Bắc Trì trịnh trọng gật đầu: "Ừ!"
"Được!" Sơ Tranh đứng dậy, kéo người đến ôm trong ngực: "Đi." Ngày hôm nay anh mà không ăn hai bát, em rót cho anh ăn.
-
Đồ ăn luôn do Tiểu Ngư nấu, bây giờ còn chưa đến giờ cơm, Tiểu Ngư cũng chưa bắt đầu nấu cơm.
Sơ Tranh và Bắc Trì đến, Tiểu Ngư luống cuống tay chân bắt đầu nấu cơm, dùng tốc độ nhanh nhất đưa đồ ăn ra.
Bắc Trì đã quen với những thứ này, ăn không khó chịu như trước, cắm đầu xới cơm.
Sơ Tranh chống cằm nhìn hắn, Bắc Trì xới xới, đột nhiên từ dưới đáy bàn vươn tay ra, câu lấy ngón tay cô.
Sơ Tranh nghiêng đầu nhìn xuống dưới mặt bàn một chút, chậm rãi nắm chặt lại.
"Khụ khụ khụ..."
Không biết Bắc Trì bị sặc hay là thế nào, đột nhiên ho khan.
"Ăn từ từ, lại không ai giành với anh."
Bắc Trì ho khan một hồi lâu, ngẩng đầu, hốc mắt ửng đỏ: "Cay..."
Sơ Tranh sững sờ, lúc trước hắn không nếm được vị gì, đây là khôi phục rồi?
Suy nghĩ vừa hiện lên, Sơ Tranh lại rất nhanh khôi phục bình thường: "Thật sao? Vậy không ăn thức ăn này nữa."
Bắc Trì phù phù thổi khí, có thể thấy được là cay thật.
Sơ Tranh đứng dậy vào tủ lạnh lấy hộp sữa ra, cắm ống hút vào đưa cho hắn: "Uống một ngụm."
Bắc Trì cũng không
nhận, mà uống hai ngụm ngay trên tay Sơ Tranh, ừng ực nuốt xuống.
"Ngon không?"
"Ngon, ngọt." Ngon hơn những thứ trước kia uống nhiều! Con ngươi Bắc Trì hơi cong, nhu thuận gật đầu: "Em muốn nếm thử không?"
Sơ Tranh lấy sữa ra, Bắc Trì ngửa đầu nhìn cô, bóng người trong mắt đột nhiên xích lại gần, đôi môi dán lên môi hắn, cuốn đi chút ngọt ngào hắn vừa nhiễm lên.
"Đúng là rất ngọt." Sơ Tranh hôn người xong, mặt không cảm xúc khen một câu.
Bây giờ Bắc Trì biết ngại rồi, khuôn mặt ửng đỏ, nhưng cũng không phản bác gì, cúi đầu xuống tiếp tục chọc cơm.
Nhưng mà hắn quên mất đồ ăn cay vừa rồi, và toàn bộ vào, lại bị sặc không nhẹ, ôm sữa uống ừng ực.
Bọn Chi Khai đi vào thì trông thấy một màn này.
Nhóc đáng thương sắc mặt đỏ bừng, ôm sữa bò uống điên cuồng, Sơ Tranh bình tĩnh ngồi ở một bên nhìn, giống như đang xem kịch...
"Sao thế?" Chi Khai lập tức đến chỗ Tiểu Ngư bát quái.
"Không biết." Vừa rồi Tiểu Ngư về phía sau lấy đồ, cũng vừa ra, không trông thấy chuyện vừa xảy ra.
"Tình thú của đại lão và thú cưng của cô ấy, các anh đừng nghe ngóng." Triệu Anh Tuấn trầm lặng nói: "Cẩn thận bị diệt khẩu."
Nghe thấy diệt khẩu, Tiểu Cung lập tức gật đầu phụ họa: "Đúng đúng."
"..."
Vì không bị diệt khẩu, mấy người đều quyết định ngậm miệng.
-
Zombie cũng chưa hoàn toàn khôi phục bình thường, chỉ có một bộ phận số ít khôi phục lại.
Phòng thí nghiệm bên kia suy đoán có thể là trong cơ thể của những người này có thứ gì đó, có thể sinh ra một loại phản ứng nào đó với virus.
Nhưng nó là gì, thì đến giờ bọn họ vẫn chưa biết rõ được.
Bên phía nhân loại thỉnh thoảng vẫn còn bộc phát chuyện lây nhiễm virus, sau đó lại cấp tốc bị đưa đến một bên khác của tường.
Cũng không biết tình huống như vậy sẽ còn kéo dài trong bao lâu, có lẽ sẽ luôn tiếp tục như thế, có lẽ một ngày nào đó sẽ tìm được cách giải quyết.
Tên Sơ Tranh cũng lưu truyền trong nhân loại, người đã từng gặp được cô ít càng thêm ít.
Sơ Tranh và Bắc Trì sinh sống ở thế giới này một quãng thời gian rất dài, thân thể Bắc Trì rất tốt, không có vấn đề gì, virus cũng không tạo thành gánh nặng cho hắn.
Mà trải qua quá trình Sơ Tranh tự đi thực tiễn, chứng minh dịch thể cũng sẽ không truyền nhiễm.
Đường tắt duy nhất có lẽ là máu.
Cả ngày Bắc Trì được Sơ Tranh bảo vệ tốt đến mức một cọng tóc cũng không rụng được, làm sao có cơ hội bị thương.
Bắc Trì ủi ủi trong ngực Sơ Tranh, tìm một vị trí thoải mái ôm cô.
Hắn rầu rĩ hỏi: "Em có ghét bỏ anh ngốc không?"
"Hả?"
"Anh... Anh cũng không biết."
"Không biết cái gì?" Trong lúc nhất thời Sơ Tranh không kịp phản ứng.
Bắc Trì dùng ngón tay đụng đụng cô, Sơ Tranh giật mình: "Em biết là được."
"Nhưng A Dật nói..." Bắc Trì nhớ tới A Dật nói không thể nói với cô.
Sơ Tranh ngờ vực: "Anh ta nói gì với anh?"
"Không... Không có gì." Bắc Trì ôm cổ cô: "Anh muốn em."
Sơ Tranh: "???"
Thứ cho ta nói thẳng, ta ở ngay đây, mi nhớ ta làm gì?
Suy nghĩ của thẻ người tốt ta thật sự không hiểu rõ.
Bắc Trì dán lên vị trí trái tim Sơ Tranh, nghe tiếng tim đập của cô.
Ánh nắng mà anh muốn trông thấy giữa khe hở nhỏ hẹp, là em. —— Bắc Trì
*
VỊ DIỆN THỨ 57 HOÀN TẤT!