Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Việc này đừng nói căn cứ trưởng, dù là thiên hoàng lão tử tới cũng không được.
Nhưng Sơ Tranh cung cấp cho bọn họ một mạch suy nghĩ mới.
Zombie giống thẻ người tốt không phải chỉ có mình hắn, cũng có những Zombie khác.
Giống với bà bầu lúc trước ở nhà máy nước, cô ta cũng có ý thức, sẽ không tổn thương chồng mình.
Sơ Tranh cũng đã từng nhìn thấy trong bầy Zombie, có Zombie đang ngày càng chuyển biến tốt đẹp. Vết thương trên người bọn họ sẽ từ từ phục hồi như cũ, chỉ cần trái tim vẫn đang đập, không bị chết đói, thì tình huống sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Những virus kia giống như đã thích ứng với bọn họ, cũng làm cho họ khôi phục khỏe mạnh.
Hơn nữa những Zombie kia cũng sẽ không công kích Zombie đang chuyển biến tốt đẹp, cho dù bọn họ chuyển biến tốt đẹp, cũng sẽ bị nhận định là một thành viên trong nhóm Zombie như cũ.
Về phần trong này có nguyên do gì, thì phải do chính bọn họ đi nghiên cứu.
-
Sơ Tranh không biết đám người của phòng thí nghiệm đang rất xoắn xuýt, giờ cô đang xử lý sự cố lén đổi chậu hoa.
"Em không đổi!" Sơ Tranh một mặt nghiêm túc: "Anh không nên nói lung tung."
"Rõ ràng em đổi." Bắc Trì không phục: "Hôm qua anh đã làm ký hiệu trên đó, hôm nay không có nữa!"
"..."
Giỏi nha!
Vậy mà đã học được cách làm ký hiệu luôn rồi.
Không phải là lần đầu Bắc Trì phát hiện ra điểm không hợp lý, trước đó hắn đã cảm thấy không thích hợp.
Nhưng lúc ấy hắn không nghĩ tới loại chuyện như phải làm ký hiệu này, mấy ngày nay tư duy của hắn càng thêm rõ ràng, nên đã nghĩ đến chuyện này.
Không nghĩ tới thật sự không giống.
"Vì sao em lại đổi chậu hoa của anh?"
"Em không đổi." Sơ Tranh kiên trì giãy dụa một xíu.
"Vậy em giải thích đi, vì sao ký hiệu anh làm lại biến mất rồi?"
"Có thể là nó tự biến mất thôi." Sơ Tranh bắt đầu nói mò.
Bắc Trì: "Em coi anh là trẻ con à?"
Sơ Tranh hỏi ngược lại một câu: "Anh không phải sao?"
"... Anh không phải!" Bắc Trì tức giận đến xém chút không biết nói chuyện: "Em đừng có mà nói sang chuyện khác, vì sao em lại đổi chậu hoa của anh."
"Không phải đều giống nhau sao?" Đều là hoa, khác nhau ở chỗ nào à? Ta mà không đổi, mi lại bắt đầu luyên thuyên với ta vì sao nó lại chết rồi.
"Không giống."
"Chỗ nào không giống?" Sơ Tranh truy vấn.
"..." Bắc Trì nhếch môi không nói lời nào, ngón tay nắm lấy phiến lá: "Mỗi một gốc hoa đều không giống nhau, bọn nó sống. Giống như em."
Giống như cô, có lực sinh mệnh mạnh mẽ.
Cho dù ở nơi tối tăm, cũng phải cố gắng vươn cao về phía mặt trời.
Ánh nắng rơi xuống trong khe hở nhỏ hẹp, cũng có thể làm cho bọn chúng sinh trưởng, nở ra những đóa hoa chói lọi.
Sơ Tranh: "???"
Cô đúng là sống.
Nhưng tại sao lại giống như cô?
"Anh và em không giống nhau, anh biết." Bắc Trì cúi đầu, giọng nói có hơi gập ghềnh, hắn vươn tay, đầu ngón tay chạm vào vị trí trái tim của Sơ Tranh: "Nó đang đập, anh thì không."
Sơ Tranh vô thức nói: "Không đập anh sẽ chết."
Zombie ở thế giới này tim đều đang đập, nhưng rất yếu ớt, yếu ớt đến mức làm cho người ta không phát hiện được.
Thân thể của họ giống như đang bị đông lạnh, tất cả chức năng tiêu hao đều giảm xuống đến thấp nhất.
Cách hiểu của Bắc Trì không giống với cách hiểu của Sơ Tranh, lông mày hắn nhẹ chau lại, nhấp môi dưới, ôm chậu hoa kia đi sang bên cạnh.
Sơ Tranh: "..."
Ta lại nói sai gì sao!
Sao ta lại khổ thế chứ!
-
Căn cứ.
Lương thực bọn họ trồng ra được có hạn, chỉ có thể đảm bảo cho mỗi người không bị chết đói, muốn ăn no mặc ấm là chuyện không hề dễ dàng.
Zombie bên ngoài vẫn rất nhiều, trong thời gian ngắn căn bản không thể nào tiêu diệt xong.
Cho nên rất nhiều người vẫn không dám rời khỏi căn cứ, chỉ có thể ở yên trong căn cứ.
Sau khi Kim Linh bị mang vào căn cứ, vẫn muốn tìm cơ hội rời đi, nhưng mà có thể là cô ta tương đối xui xẻo, cũng không tìm được cơ hội thích hợp.
Đám người này căn bản không phải là người, bọn họ chính là cầm thú.
"Kim Linh, Kim Linh!"
Kim Linh vội đi từ trong phòng ra, đảo mắt nhìn qua người trong gian phòng, lại cấp tốc cúi xuống.
"Nấu cơm chưa?" Có người không nhịn được hỏi: "Sắp chết đói rồi, mau bưng cơm lên đi."
"... Không có nguyên liệu nấu ăn." Kim Linh thấp giọng nói.
"Mẹ!" Một người trong đó đột nhiên đứng lên: "Mới lấy về được bao lâu mà đã hết rồi? Có phải mày ăn bớt không?"
Kim Linh lui lại, sắc mặt trắng bệch: "Không... Không có."
"Được rồi được rồi, hoàn cảnh trong căn cứ bây giờ cũng không tốt đẹp gì, chúng ta có nhiều người như vậy, có thể ăn được
bao lâu." Người ngồi trong góc nói lời công đạo.
"Thời gian này sống thật là... Tao nghe nói cây cối bên phía Zombie đều lớn rất nhanh, sao bên chỗ chúng ta lại không lớn chứ?"
"Mẹ! Bây giờ lại phải ghen tị với một bầy quái vật."
Mấy người hùng hùng hổ hổ, Kim Linh đứng trong góc tường, không rên một tiếng.
Tin tức cô ta có thể biết đều đến từ những người này, mơ hồ biết sự phát triển bên ngoài không giống như trong giấc mơ của cô ta.
Vì sao lại không giống, Kim Linh lại không biết.
Cô ta bị nhốt ở đây quá lâu rồi.
"Mày đứng đó làm gì?" Có người chướng mắt Kim Linh, lại quát một tiếng: "Cút vào trong."
Kim Linh: "..."
Kim Linh xám xịt đi vào phòng.
Rốt cuộc Kim Linh cũng tìm được một cơ hội ở vài ngày sau, mấy người này đều uống say, có thể là khoảng thời gian này cô ta biểu hiện quá nghe lời, bọn họ cũng đã quên khóa cửa.
Kim Linh cẩn thận chuồn ra ngoài.
Nhưng cô ta còn chưa chạy được bao xa, thì đã nghe thấy phía sau có người đuổi theo.
Trong căn cứ đã cắt điện, khắp nơi đều tối đen như mực, Kim Linh cũng không biết mình chạy đến chỗ nào mà không hề nhìn thấy một ai cả.
Người đuổi theo đằng sau cách cô ta càng ngày càng gần, Kim Linh gần như là dùng hết toàn lực, xông ra khỏi ngõ nhỏ tối đen kia.
Bên ngoài có ánh sáng, Kim Linh đụng vào người, bên tai là tiếng lạch cạch nối thành một mảnh.
Kim Linh chưa kịp nhìn người mình đụng phải, thì thân thể đột nhiên bị người ta kéo về phía sau, ấn lấy bả vai cô ta: "Xin lỗi xin lỗi trưởng quan, đầu óc vợ tôi không rõ ràng, đêm hôm khuya khoắt cứ khăng khăng đòi đi tìm con trai, tôi ngăn kiểu gì cũng không được."
"Tôi không biết hắn!" Kim Linh lập tức hét to một tiếng: "Cứu mạng, bọn họ là người xấu, bọn họ giam giữ tôi phi pháp!"
Người kia cũng không ngăn cản cô ta, mặc cho cô ta kêu la, chỉ gắt gao nhấn cô ta vào trong ngực.
"Chuyện gì thế?" Đội tuần tra của căn cứ nhíu mày hỏi: "Sao đêm hôm khuya khoắt còn ở bên ngoài?"
Người kia chỉ chỉ trán mình: "Từ khi con trai mất thì cô ấy cứ như vậy. Hôm nay tôi vừa không trông chừng một chút, thì cô ấy đã chạy ra ngoài, làm phiền các vị trưởng quan rồi."
"Tôi không quen hắn, cứu mạng, hắn nói hươu nói vượn, tôi không có con trai gì cả, thả tôi ra, cứu mạng."
Cảm xúc của Kim Linh rất kích động, la to, có vài từ còn mơ hồ không rõ, tăng thêm lúc này ánh sáng lờ mờ, nhìn qua thật sự khá giống người điên.
Người của đội tuần tra quan sát vài lần, phất phất tay: "Đi nhanh đi, đừng đi lung tung ở đây."
"Ôi, vâng vâng."
Gã đàn ông kia túm lấy Kim Linh kéo đi.
Kim Linh giãy dụa đến kịch liệt, có lẽ người của đội tuần tra cảm thấy kỳ quái, vừa định gọi bọn họ lại.
Kim Linh bỗng nhiên không kêu không vùng vẫy nữa, bị gã đàn ông ấn đầu tựa trên bờ vai gã, giống như đang an ủi cô ta vậy.
Sắc mặt Kim Linh trắng bệch nhìn dao trong tay gã đàn ông, làm sao dám kêu nữa.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Kim Linh nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau, toàn thân cô ta bỗng giật thót một cái, muốn há miệng kêu cứu, nhưng thứ lạnh buốt trên cổ lại khiến cô ta không dám há miệng.
Cô ta nghe thấy có người đáp: "Không có gì, vợ chồng trẻ giận dỗi nhau, người nữ chỗ này có vấn đề."
Không!
Cứu mạng!
Đáng tiếc không ai nghe thấy tiếng la hét trong lòng cô ta.
Bóng tối phía trước dần dần nuốt chửng cô ta.