Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Ngày hôm sau Sơ Tranh dậy thì không thấy Ti Tàng đâu.
Trong phòng rối bời, cô tùy tiện mặc quần áo vào rồi xuống giường, mở cửa ra ngoài.
Ti Tàng ngồi dưới đất với Đồ Lăng Thú, không biết đang làm gì.
Sơ Tranh ra ngoài, Ti Tàng quay đầu nhìn cô một cái, lại quay đầu lại, thái độ cực kỳ cao ngạo.
Mà ở nơi Sơ Tranh không nhìn thấy, Ti Tàng lặng lẽ đỏ vành tai.
Sơ Tranh ôm Đồ Lăng Thú đi, Đồ Lăng Thú tuyệt vọng duỗi móng vuốt ra, muốn bắt được Ti Tàng.
Người sau hoàn toàn không để ý tới nó.
Đồ Lăng Thú tội nghiệp rụt đầu lại, mặc cho Sơ Tranh sờ lông nó.
Ti Tàng chậm rãi đứng lên, không được tự nhiên hỏi: "Ngươi còn tốt đó chứ?"
"Rất tốt." Sơ Tranh không hiểu thấu: "Anh hỏi chuyện này để làm gì?"
Ti Tàng nhẹ hừ một tiếng: "... Bản vương chỉ tùy tiện hỏi một chút."
"Ồ."
Ti Tàng: "..."
Sơ Tranh gọi bữa sáng, trong lúc ăn sáng, Ti Tàng không ngừng nhìn cô.
"Nhìn cái gì?"
Ti Tàng lập tức cụp mắt xuống: "Bản vương không nhìn!"
"..." Sơ Tranh buông thìa xuống: "Vì sao anh không đi tìm những nhân loại khác, tình huống của anh, chắc chỉ cần là người là được mà?"
Có lẽ nam nữ gì cũng không giới hạn.
Ti Tàng vô thức hỏi lại: "Tại sao bản vương phải đi tìm những nhân loại khác?"
"Anh không nghĩ tới?"
Ti Tàng nhíu mày nhìn cô: "Tại sao bản vương phải nghĩ?"
Sơ Tranh hài lòng gật đầu: "Rất tốt."
Ti Tàng: "???"
Có bệnh?
Ti Tàng hậu tri hậu giác kịp phản ứng.
Vì sao hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề còn có những nhân loại khác... Nhất định là hắn bị người phụ nữ này chọc cho tức đến váng đầu rồi! Nhất định là vậy! Chắc chắn thế!
Ừm!
-
Trải qua Sơ Tranh không ngừng cố gắng livestream, fan hâm mộ đã đột phá hàng triệu.
Số fan hâm mộ này đã được cho là có độ nổi tiếng trên nền tảng.
Thậm chí là nơi khác cũng biết có một streamer như cô, vung tiền cho những streamer khác khắp nơi.
Được đám fan hâm mộ xưng là thần tài.
Khi Sơ Tranh lướt Weibo của mình, phát hiện một video liên quan đến Hoa Diệp.
Trong video hình như Hoa Diệp đang tương tác với fan hâm mộ, giọng nói ngọt ngào, nụ cười dịu dàng.
Trên bình luận toàn là kiểu như streamer thật đáng yêu, giọng của streamer thật hay...
Video này có số lượt xem cực cao, Sơ Tranh nhìn thấy phần bình luận cũng có không ít người khen cô ta.
Hoa Diệp đang hát bài hát của người khác, bản thân ca khúc vốn không có quá nhiều điểm sáng.
Chỉ là không biết vì sao cô ta hát ra lại nghe rất hay...
Trước kia giọng hát của Hoa Diệp không hay như vậy mà?
Sơ Tranh mở đi mở lại nhiều lần, Ti Tàng đẩy cửa ra đi vào, có chút không kiên nhẫn: "Ngươi có thể đừng mở thứ khó nghe như vậy được không?"
Nói xong Ti Tàng đóng sập cửa lại.
Sơ Tranh: "..."
Khó nghe sao?
Nhìn từ góc độ chuyên nghiệp thì giọng hát của Hoa Diệp trong video này tuyệt đối không khó nghe.
Sơ Tranh chuyển video tới điện thoại, mở ra đi tìm Ti Tàng.
Ti Tàng trừng cô: "Bản vương bảo ngươi đừng có mở nữa mà!"
Sơ Tranh ấn tạm dừng: "Anh cảm thấy cái này khó nghe à?"
Ti Tàng hừ lạnh: "Không khó nghe sao? Ngươi có gu thẩm mỹ kiểu gì đấy."
Sơ Tranh đưa điện thoại cho hắn xem bình luận: "Nhưng tất cả mọi người nói rất hay mà."
Khóe miệng Ti Tàng giật một cái: "Nhân loại các ngươi... Thẩm mỹ kỳ quái như thế à?"
Sơ Tranh bình tĩnh hỏi: "Anh nghe ra tiếng gì?"
Đáy mắt Ti Tàng lộ ra một tia chán ghét: "Dù sao cũng không hay ho gì. Bản vương nói cho ngươi biết, tiếng ca của tộc Nhân Ngư mới là hay nhất... Được rồi, nhân loại các ngươi cũng không nghe được."
"Anh cẩn thận nghe thử xem." Sơ Tranh nhét di động đến bên tai Ti Tàng.
Ti Tàng: "..." Cố ý tra tấn hắn đúng không!
Ti Tàng vừa định hất di động ra, bỗng nhiên lại dừng lại, biểu cảm trên mặt đổi tới đổi lui.
"Nghe ra cái gì rồi?"
Ti Tàng hừ lạnh: "Khó nghe."
Sơ Tranh: "..."
-
Cái video đó của Hoa Diệp không ngừng được share, chỉ mấy ngày ngắn ngủi, đã được người ta tâng bốc thành nữ thần.
Mà fan hâm mộ của Hoa Diệp liên tiếp tăng vài ngày.
Bây giờ cô ta đã đổi nền tảng live khác, lần nào mở live cũng rất được
chào đón.
Mặc dù vẫn kém hơn vương bài của nền tảng, nhưng siêu việt hơn streamer hàng hai nhiều.
Người từng xem livestream hoặc là video của Hoa Diệp đều sẽ cảm thấy cô ta là người đẹp giọng ngọt, là nữ thần trong giấc mộng.
Sơ Tranh quan sát mấy ngày, càng xem càng cảm thấy kỳ quái.
Hoa Diệp lấy được hack gì sao?
Sơ Tranh cảm thấy Ti Tàng nghe ra gì đó, nhưng hắn không nói gì cả, Sơ Tranh cũng không làm gì được hắn.
"Rầm rầm rầm!!"
"Đi mở cửa đi." Sơ Tranh đá Ti Tàng một cái.
"Ngươi bảo bản vương..." Ti Tàng ngừng lại, dưới ánh mắt uy hiếp của Sơ Tranh, tức giận nói: "Đi thì đi!"
Ti Tàng người đầy sát khí ra mở cửa, xà yêu ngoài cửa xém bị dọa cho hiện nguyên hình.
Rất, rất đáng sợ.
"Ngươi tới làm gì?" Ti Tàng nhận ra xà yêu trước mặt, giọng nói vô cùng không tốt.
Giống như chỉ cần cậu ta nói sai một chữ, thì sẽ cho đầu cậu ta lìa khỏi cổ ngay tại chỗ.
"... Cứu... Mau cứu cha tôi." Xà yêu sợ yêu trước mặt này, nếu như không phải không còn cách nào khác, thì cậu ta tuyệt đối không muốn gặp lại hắn nữa.
Cha cậu ta đã vài ngày rồi không về.
Điện thoại không liên lạc được, bên phía công ty nói ông không đi làm.
Sau đó sáng sớm hôm qua, xà yêu nhận được một phần chuyển phát nhanh, bên trong là một đoạn đuôi của cha cậu ta.
Đối phương chỉ gửi cái này, còn lại không có gì nữa cả.
Cậu ta không biết phải làm sao bây giờ, bỗng nhớ tới cha cậu ta từng cảnh cáo cậu ta không nên trêu chọc Ti Tàng, đó là một Yêu vương... Cho nên cậu ta vội tìm tới cửa.
Ti Tàng cong môi cười lạnh: "Dựa vào cái gì mà bản vương phải cứu hắn?" Nói xong đóng sầm cửa lại.
Bụi đất rơi xuống phủ cho xà yêu một mặt.
-
Xà yêu cũng không dây dưa, nhưng hôm sau xà yêu lại tới, hơn nữa là nguyên hình...
Nằm sấp ngay trên hành lang.
Hàng xóm sát vách định đi ra ngoài, bị Sơ Tranh tay nhanh mắt lẹ đẩy về, chỉ huy Ti Tàng: "Kéo vào."
"Bản vương..."
"Nhanh lên!"
"..."
Ti Tàng túm lấy đuôi rắn, ào ào kéo vào bên trong.
Hàng xóm sát vách lần nữa mở cửa ra, kỳ quái hỏi cô: "Cô đẩy tôi làm gì?"
"Khuân đồ, sợ đập đến cô." Sơ Tranh mặt không cảm xúc nói nhảm: "Xin lỗi."
"..." Tính tình hàng xóm rất tốt, nghe xong cũng không nói gì, chỉ nhìn xuống dưới đất một chút: "Hình như vừa rồi tôi thấy dưới đất có thứ gì đó? Đâu mất rồi nhỉ?"
Sơ Tranh nghiêm khuôn mặt nhỏ phủ nhận: "Không có, cô nhìn lầm rồi."
"..."
Hàng xóm nghi ngờ nhìn hai đầu, nghi hoặc rốt cuộc có phải mình nhìn lầm không.
-
Sơ Tranh giải quyết xong hàng xóm trở về, xà yêu bị Ti Tàng ném dưới đất trong phòng khách, Đồ Lăng Thú ngồi xổm ở bên cạnh dùng móng vuốt lay xà yêu.
Sơ Tranh đóng cửa lại, ngữ điệu không chút chập trùng hỏi: "Chết chưa?"
"Vẫn chưa, hình như nó bị thương." Đồ Lăng Thú nói: "Còn rất nghiêm trọng."
Đồ Lăng Thú bới bới thân thể xà yêu, lộ ra nơi bị thương.
Không chảy máu, nhưng vết thương nhìn hơi đáng sợ, máu thịt be bét.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm vết thương trầm ngâm một lát, bất thình lình tung ra một câu: "Thứ đồ chơi này nấu canh ngon không?"
Đồ Lăng Thú: "..."
Ti Tàng: "..."
Sơ Tranh quay đầu lại, nghiêm túc lại nghiêm túc: "Chỉ đùa chút thôi, động vật hoang dã không thể tùy tiện ăn."
Đồ Lăng Thú: "..."
Ti Tàng: "..."