Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Dịch Lê: "Tiểu thư cũng là người thông minh, cô nên hiểu rõ ý của tôi."
"Ồ." Sơ Tranh nghiêm túc gật đầu: "Tôi hiểu rồi, cô trở về chờ tin tức đi."
Dịch Lê: "??"
Cô ta chờ tin tức gì?
"Phong tiểu thư, thẻ phòng của ngài." Một người đàn ông vội vã chạy từ phía thang máy tới: "Tôi nghĩ cách sắp xếp cho ngài ở phòng bên cạnh Ứng tiên sinh."
Người đàn ông mang vẻ mặt cầu khen ngợi.
"Ừ." Sơ Tranh khá lãnh đạm tiện tay nhận lấy thẻ: "Đưa đồ của thằng bé tới chỗ Ứng Chiếu đi."
"Vâng." Người đàn ông lại vội vàng đi.
Trong lúc hai người nói chuyện, không ai thèm nhìn Dịch Lê, giống như cô ta là một người trong suốt.
Hơn nữa người đàn ông kia...
Âu phục giày da, cách ăn mặc của nhân vật tinh anh, đồng hồ đeo trên tay cũng là của hãng Patek Philippe.
Sao hắn ta lại cung kinh với con bé này như vậy?
Dịch Lê lại nhìn Sơ Tranh, ăn mặc đơn giản, cũng không phải hàng hiệu gì...
Các thiên kim tiểu thư trong vòng, có ai mà không có túi xách hàng hiệu, đồ trang sức hàng hiệu bên người?
Cho nên Dịch Lê không hề cảm thấy Sơ Tranh có bối cảnh gì.
Ngay lúc Dịch Lê thất thần, Sơ Tranh đã đi tới cửa phòng mình, quét thẻ, đi vào.
Cạch ——
Tiếng đóng cửa kéo suy nghĩ của Dịch về Lê.
Trên hành lang trống rỗng, chỉ còn lại một mình cô ta.
Dịch Lê: "..."
Thế này không giống như cô ta nghĩ lắm.
Cô ta đã dự đoán các loại phản ứng phẫn nộ, chán ghét, kinh ngạc,... của đối phương, nhưng không hề nghĩ tới... Đối phương căn bản mặc xác cô ta.
Kiểu này rất giống bạn cầm đồ ra khoe khoang, nhưng người ta cũng không thèm nhìn bạn lấy một cái, ngó lơ bạn đến triệt để.
Dịch Lê dám nói ra những lời ấy, gia cảnh cũng không kém.
Bây giờ mặc dù chức vị không cao, nhưng đều chỉ vì tích lũy kinh nghiệm.
Cô ta muốn làm cho một nhân viên không có bối cảnh từng bước thăng chức, quả thật cũng rất dễ dàng.
-
Dịch Lê phiền muộn đến mức không ngủ được, mở một chai rượu, uống đến hơn nửa đêm, vừa nhắm mắt lại một chút, thì đã bị chuông điện thoại làm bừng tỉnh.
Dịch Lê nhìn tên người gọi, có chút ngoài ý muốn.
"Hà tổng, muộn như vậy..."
Dịch Lê còn chưa nói hết lời, thì đã bị đối phương lốp bốp đập cho choáng váng.
Cúp điện thoại, Dịch Lê vẫn còn trong khiếp sợ.
Cô ta giơ tay vỗ vỗ mặt, cảm giác đau đớn nói cho cô ta biết không phải đang nằm mơ.
Cô ta bị đuổi việc rồi?
Dịch Lê lại nhìn điện thoại, xác định người vừa rồi gọi điện thoại cho cô ta chính là vị Hà tổng mà cô ta quen biết.
Đối phương cũng không nói cho cô ta biết chuyện gì xảy ra.
Chỉ thông báo với cô ta không cần đến công ty nữa, đồ đạc sẽ được đóng gói kỹ gửi qua cho cô ta.
Thế này là nói ngay cả công ty cô ta cũng không cần trở về nữa.
Dịch Lê qua cơn khiếp sợ, bấm gọi vào dãy số của Hà tổng.
"Hà tổng, vì sao lại đuổi việc cháu? Cháu làm không tốt ở đâu sao?"
Người ở đầu dây bên kia hơi trầm mặc: "Tiểu Dịch à, không phải chú muốn đuổi việc cháu, mà là cổ đông bên kia lên tiếng..."
Dịch Lê nhíu mày, đáy lòng mơ hồ có chút dự cảm không tốt: "Chú Hà, chú có thể nói cho cháu biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"
Cô ta đổi xưng hô riêng.
"Chú cũng không biết." Hà tổng rất bất đắc dĩ: "Chỉ bảo chú đuổi cháu, lập tức chấp hành."
Hơn nửa đêm nhận được một cuộc điện thoại như thế, ông ta cũng rất mờ mịt.
Thành tích của Dịch Lê ở công ty rõ như ban ngày, ông ta thương thảo với phía trên, nhận được lời đáp là —— Không đuổi cô ta thì đuổi luôn cả ông ta.
Dịch Lê nghĩ cách nghe ngóng.
Nhưng mà thời gian này, tất cả mọi người đang ngủ, căn bản không biết chuyện này.
Nghe thấy Dịch Lê nghe ngóng mới biết được xảy ra chuyện.
Mạng lưới quan hệ rải ra, vào sáng sớm thật sự có người thăm dò được một chút tin tức.
"Tiểu Dịch, hình như là vì cô..."
"Chuyện gì, anh đừng có dông dài." Dịch Lê đã rất không kiên nhẫn, thúc giục đối phương mau nói đi.
Đối phương trầm mặc một chút: "Nói cô quấy rối nhân viên lúc đi công tác."
Dịch Lê: "..."
Dịch Lê vẫn luôn có chút dự cảm này, lúc này hoàn toàn xâu chuỗi lại với nhau rồi.
—— Cô trở về chờ tin tức đi.
Câu nói bình thản của cô gái kia lúc này không ngừng vang vọng trong đầu cô
ta.
Đây chính là tin tức mà cô?
Toàn thân Dịch Lê phát lạnh, rốt cuộc cô là ai?
Lấy lý do cô ta quấy rối nhân viên, ai mà tin?
-
Dịch Lê muốn tìm Sơ Tranh hỏi cho rõ ràng, nhưng đợi cô ta đi qua, thì phát hiện Sơ Tranh và Ứng Chiếu đều đã trả phòng rồi.
Hỏi những đồng nghiệp khác, biết được Ứng Chiếu nói muốn tự về.
Dù sao công việc cũng đã kết thúc, hắn đồng ý tiêu một khoản tiền khác, mọi người cũng không có ý kiến.
Những đồng nghiệp này còn chưa biết chuyện gì xảy ra, thấy sắc mặt Dịch Lê không tốt, còn tri kỷ quan tâm.
Nhưng rất nhanh, bọn họ cũng nhìn thấy tin tức.
Ánh mắt nhìn Dịch Lê lập tức trở nên hơi vi diệu.
Trong mắt họ, Dịch Lê là một cấp trên có trách nhiệm, có năng lực, tính cách cũng không tệ, trong phòng ban có không ít người thích cô ta.
Sao lại tuôn ra chuyện như vậy...
Nhưng mọi người suy nghĩ kỹ một chút, khoảng thời gian này quả thật Dịch Lê rất quan tâm đến Ứng Chiếu.
"Không phải Ứng Chiếu có vợ rồi sao?"
"Đúng thế, con cũng có rồi mà."
"Dịch tổng cũng quá..."
Dịch Lê xanh mặt đi tới, người thảo luận nhất thời không dám nói nữa.
-
Lúc này Ứng Chiếu vẫn chưa biết gì, hắn và Sơ Tranh đang ở tiệm ăn ăn sáng.
Oắt con được Ứng Chiếu ôm, nằm sấp trên bàn túm thìa chơi.
Hai người đều không nói chuyện, cũng không ăn gì.
Bữa sáng trên bàn không người hỏi thăm.
Cuối cùng vẫn là Ứng Chiếu đánh vỡ trầm mặc trước: "Em cũng hiểu rõ tình huống của tôi bây giờ, trừ nó ra thì tôi không có gì cả."
Hắn chỉ vào oắt con.
"Cho nên tôi không thể hứa hẹn với em chuyện gì cả."
"Chúng ta có thể thử xem sao trước, nếu như một ngày nào đó em cảm thấy không thích hợp, thì bất cứ lúc nào cũng có thể nói với tôi."
Cuối cùng Ứng Chiếu nói ra câu này.
[ Ta ngồi nửa ngày, chỉ cho ta chức thử việc? ]
[ Nếu không bắt về giam lại là được... ]
Ứng Chiếu phát hiện ánh mắt Sơ Tranh nhìn qua đã không thích hợp, cả ngày cô toàn nghĩ những gì không vậy!!
Sơ Tranh nhìn hắn vài giây, cuối cùng không nói gì, chỉ đưa thìa của mình cho hắn.
"Ăn sáng đi."
Ứng Chiếu ngược lại bắt đầu thấp thỏm không yên: "Em không đồng ý sao?"
Sơ Tranh: "Anh nói thế nào thì chính là thế ấy."
[ Dù sao vào trong tay em rồi, anh còn có thể chạy sao? Ngây thơ! ]
Ứng Chiếu chính là kiểu một giây trước còn rung động vì cô, một giây sau đã bị tưới cho lạnh thấu tim.
Ứng Chiếu nhận lấy thìa của Sơ Tranh, bắt đầu ăn sáng.
Sơ Tranh không ăn, một tay chống cằm, một tay cầm điện thoại di động, đang trả lời tin nhắn gì đó.
"Em không ăn?"
"Không đói bụng."
[ Ta ăn từ lâu rồi! ]
Ứng Chiếu: "..."
Lúc họ ra ngoài là bảy giờ rưỡi, cô ăn từ khi nào?
Ứng Chiếu đè nghi hoặc xuống dưới đáy lòng: "Vậy em có thể ôm bảo bảo một chút được không?"
[ Ôm anh thì được, ôm oắt con gì chứ, nó xứng sao, không ôm! ]
Ứng Chiếu nghe thấy lời này, lại thấy người bên kia để điện thoại xuống, bảo hắn đưa con cho cô.
"..."
Vì sao lại có người có thể trong ngoài không đồng nhất đến tình trạng như thế chứ.
-
Trở về Sơ Tranh mua vé, Ứng Chiếu không cho cô bất cứ thông tin cá nhân gì, cũng không biết cô mua kiểu gì.
Sau khi xuống máy bay, Sơ Tranh đã sớm gọi xe chờ sẵn, ra ngoài là đi thẳng về luôn.
Cũng vào lúc này, Ứng Chiếu mới biết được chuyện phát sinh trong công ty.
Hắn trông thấy trong một nhóm chat có người thảo luận về chuyện Dịch Lê nghỉ việc
Tất nhiên cũng trông thấy nguyên nhân nghỉ việc.